(115)
“Bạch Hạo Vân à, tôi thật sự không cảm xúc đói. Tôi vừa mới ăn no xong, không còn bụng để ăn nữa đâu.”
Lúc sáng ăn một đống thức ăn như vậy, giờ ăn nổi mới lạ ấy. Bụng của cô có phải là cái bụng không đáy đâu mà bảo cô ăn nhiều như vậy chứ? Muốn biến cô thành heo chắc? Tư Mộc thật sự không muốn biến thành một con heo to tròn đâu, như thế thì xấu lắm. Mà khi đó, sự tập trung của cô còn ở trên mấy cái bản vẽ, ai mà còn tâm trạng ăn nữa cơ chứ.
Bạch Hạo Vân sợ bản thân mình làm phiền cô, thế là anh đành phải bưng bát cháo kia xuống nhà để vào trong bếp. Bạch Hạo Vân sợ Tư Mộc bất chợt bị đói nên mới để ở trên bàn, để cho cô dễ dàng nhìn thấy. Lỡ có đói thì lấy mà ăn.
Thế là cả ngày hôm nay, Tư Mộc cứ nhốt mình ở trong phòng, không chịu ra ngoài. Cô vẽ vời đến mức quên cả đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, hoàng hôn cũng đã buông xuống khắp thành phố.
Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc mãi không xuống nhà, trong lòng của anh bỗng dấy lên cảm giác lo lắng. Liệu có phải Tư Mộc xảy ra chuyện gì hay không? Sao từ sáng đến giờ Tư Mộc không xuống nhà?
Chẳng lẽ Tư Mộc lại bị phát sốt ư? Không được! Bạch Hạo Vân phải lên xem tình hình của người con gái này thế nào, không thể để người con gái này xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng được. Bạch Hạo Vân không muốn điều đó xảy ra.
Trình Mục Vĩ trước khi đi đã dặn dò anh, tuyệt đối phải chú ý kỹ đến người con gái này, nếu có dấu hiệu như là sốt cao đột ngột hay là khó thở thì phải gọi điện thoại cho Trình Mục Vĩ ngay lập tức, không được phép lơ là.
Vì thế, Bạch Hạo Vân mới không ngừng lo lắng, anh chạy như bay lên phòng của Tư Mộc. Bạch Hạo Vân còn sợ Tư Mộc khóa cửa lại, anh lại một lần nữa chạy xuống nhà để lấy chìa khóa rồi lại chạy lên.
Nhưng khi vừa mở cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt của anh đó chính là người con gái kia đang thảnh thơi vẽ tranh, như không biết chuyện gì đang xảy ra vậy! Tư Mộc tập trung đến mức không biết Bạch Hạo Vân đã lên đây từ lúc nào cũng không hay.
Ngay cả tiếng thở hồng hộc kia của Bạch Hạo Vân lớn như thế mà người con gái này cũng không nghe thấy. Bạch Hạo Vân sau khi hít thở đều đặn, anh lấy làm tò mò, Tư Mộc làm gì mà chăm chú như vậy chứ? Ngay cả Bạch Hạo Vân anh đang ở đây cũng không biết!
Bạch Hạo Vân tiến đến, ghé sát vành tai của người con gái mà hỏi khiến cho Tư Mộc giật thót tim một cái. Quay sang mới biết khuôn mặt của Bạch Hạo Vân đang ghé sát mặt của mình.
Tư Mộc thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì tim ở trong lồng ngực của cô đã nhảy ra ngoài rồi. Bạch Hạo Vân đúng là có năng khiếu hù doạ người ta thật đấy. Tư Mộc đưa tay lên ngực, hai mắt của cô hơi liếc nhìn Bạch Hạo Vân.
“Bạch Hạo Vân, anh lên đây từ khi nào vậy? Anh có biết suýt chút nữa là anh hại tôi mất luôn cái mạng này rồi đấy!”
Khuôn mặt của Tư Mộc hơi nhăn lại, dường như là vừa bị dọa cho sợ hãi. Bạch Hạo Vân cũng thật là, muốn hù cô chết hay sao? Suýt chút nữa là tim của cô đã nhảy ra ngoài luôn rồi.
Bạch Hạo Vân, anh đây đúng là có thể giết chết người ta trong bất chợt được đấy. Bạch Hạo Vân, tim tôi yếu lắm, anh muốn giết tôi thì đừng có dùng cách này chứ! Doạ chết tôi đây rồi!
Bạch Hạo Vân biết mình đã doạ đến người con gái này giật mình, Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy hơi có lỗi vì làm cô hoảng sợ. Nhưng mà người con gái này cũng thật là, vẽ cái gì mà tập trung như vậy chứ, ngay cả khi Bạch Hạo Vân anh lên đây được một lúc mà cũng không biết được.
Bạch Hạo Vân cười cười, khuôn mặt hiện lên đầy sự áy náy. Bạch Hạo Vân đưa tay xoa nhẹ đầu của Tư Mộc, như là đang muốn xin lỗi vì đã làm cho cô giật mình. Bạch Hạo Vân nửa đùa nửa thật nói với Tư Mộc.
“Em đấy! Anh mà không lên đây thì làm sao biết được cả ngày hôm nay em ngồi vẽ ở trong đây. Anh còn tưởng là em xảy ra chuyện gì nữa đấy!”
Bạch Hạo Vân gõ nhẹ lên trán của cô một cái, giọng nói mang theo vẻ như là đang trách móc. Cô gái này cũng thật là, tý nữa thì làm cho Bạch Hạo Vân anh sợ chết khiếp lên luôn rồi đấy. Ai ngờ được rằng Tư Mộc lại chẳng làm sao, lại còn ngồi đây mà vẽ tranh cơ chứ.
“Em đấy! Anh bảo em đi nghỉ ngơi cho khỏe chứ anh đâu có bảo em đi lên đây ngồi cặm cụi vẽ tranh đâu. Đợi em khỏe lại, muốn vẽ lúc nào chả được. Sao em lại chẳng biết quan tâm đến sức khỏe của mình thế?”
Bạch Hạo Vân đâu có bảo Tư Mộc vẽ tranh đâu, rõ ràng là anh bảo cô đi nghỉ ngơi cơ mà. Nhưng cô gái nhỏ này của anh sao lại chẳng chịu nghe lời gì cả. Hại Bạch Hạo Vân anh lo lắng một trận rồi.
Bạch Hạo Vân muốn Tư Mộc đi nghỉ ngơi là bởi vì anh muốn cô mau chóng khỏe lại, chứ không thể để cái tình trạng này kéo dài mãi được. Muốn vẽ lúc nào chả được, nhưng phải có sức khỏe mới có đam mê của mình được chứ.
Nếu sức khỏe của Tư Mộc ổn định, thì cả nửa đời còn lại, Tư Mộc muốn vẽ bao nhiêu đi chăng nữa, thì Bạch Hạo Vân anh cũng không ngăn cản. Nhưng lúc này, sức khỏe của Tư Mộc vẫn yếu như vậy, phải khỏe lại thì mới vẽ được chứ. Bây giờ muốn làm gì thì cũng đều phải cần sức khỏe.
Nhưng, chưa khỏe lại, Tư Mộc lại chạy vào đây ngồi vẽ tranh rồi. Thật là khiến cho người khác cảm thấy lo lắng mà.
Tư Mộc hơi cười cười, cô đưa tay gãi gãi đầu nhìn Bạch Hạo Vân. Tư Mộc thật sự không biết nói gì về cái sự lo lắng thái quá này của Bạch Hạo Vân nữa. Cô đâu phải là người yếu ớt, sao có thể ốm lâu như vậy chứ? Mà bây giờ, cô thật sự đã khỏe lại rồi, tại sao Bạch Hạo Vân lại không tin?
Con người của Bạch Hạo Vân cũng thật là! Sao anh không lo cho bản thân mình mà cứ đi lo lắng cho Tư Mộc hoài vậy nhỉ? Tư Mộc đã hai mươi ba tuổi đầu rồi, cũng đâu phải là nhỏ nữa. Bây giờ, cô có thể tự lo cho bản thân mình mà.
Bạch Hạo Vân cứ coi cô y như là một đứa trẻ chưa lớn vậy, Tư Mộc cũng chẳng biết phải nói gì bây giờ nữa đây. Tư Mộc có phải là trẻ con đâu, Bạch Hạo Vân, anh có thể đừng coi Tư Mộc y như là một đứa trẻ như vậy không?
Bạch Hạo Vân nhìn người con gái đang cười ở trước mặt mình, khuôn mặt của anh hơi nhăn lại, hiện lên vẻ không vui. Bạch Hạo Vân vỗ nhẹ lên trán của Tư Mộc một cái, giọng nói của anh thể hiện sự hơi khó chịu.
“Em còn cười được à? Em còn chưa khỏe lại không chịu đi nghỉ ngơi thì thôi, còn dám bỏ bữa nữa chứ! Em phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình nữa chứ!”
Tư Mộc nhìn Bạch Hạo Vân cứ hệt như một người cha đang quan tâm lo lắng cho đứa con gái của mình, cô hơi bĩu môi, tỏ ra vẻ mình đang bị Bạch Hạo Vân bắt nạt.
“Tôi đã khỏe rồi mà, anh xem, tôi có còn sốt nữa đâu! Hơn nữa, tôi cũng đã lớn rồi mà, đâu còn nhỏ nữa đâu. Tôi biết mình phải làm gì mà, Bạch Hạo Vân, anh cứ yên tâm đi, tôi không sao đâu!”
Tư Mộc vỗ ngực đầy tự tin, cô muốn chứng minh bản thân mình không còn nhỏ nữa!
Lại một lần nữa, Tư Mộc bị người nào đó gõ lên trán một cái, nhưng lần này có vẻ là đau hơn những lần trước rất nhiều. Giọng nói của Bạch Hạo Vân mang theo vẻ trách móc.
“Em cũng biết là mình lớn rồi à? Lớn rồi thì em phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình hơn chứ, sao cứ để cho người khác phải lo lắng cho em hoài như vậy? Lại còn dám mải mê vẽ đến mức quên cả ăn, anh lên đây từ bao giờ em cũng không biết nữa!”
Tư Mộc ngồi nghe Bạch Hạo Vân “giảng đạo” mà trong lòng của cô không khỏi ngứa ngáy, khó chịu. Bạch Hạo Vân à, tôi biết rồi mà, anh không cần phải nhắc đi nhắc lại như vậy đâu! Là tôi sai, Tư Mộc tôi sai được hay chưa anh giai.
Tư Mộc cũng phải thừa nhận rằng việc cô mải mê vẽ vời đến mức quên ăn quên ngủ là sai. Nhưng mà vẽ vốn là đam mê của Tư Mộc mà, làm sao mà cô không tập trung cho được cơ chứ? Mỗi khi Tư Mộc cầm vào bút vẽ là y như mèo sẽ vẽ đến mức xung quanh mình xảy ra chuyện gì cô cũng không hay biết.
Tư Mộc biết mình đấu không lại Bạch Hạo Vân, thế là cô đành phải ngậm ngùi cúi đầu nhận lỗi. Mà Tư Mộc có bao giờ đấu lại được với Bạch Hạo Vân đâu, kết quả lần nào cũng như lần nào, Tư Mộc đều phải cúi đầu nhận thua.
“Bạch Hạo Vân, tôi biết tôi sai rồi, tôi xin hứa, lần sau sẽ không tái phạm nữa!”
Tư Mộc thành khẩn chắp hai tay đặt ở trước ngực, giọng nói trong trẻo cứ y như rằng đang làm nũng vậy, thật là khiến cho người ta không nỡ trách phạt mà. Hơn nữa, tình cảm của Bạch Hạo Vân dành cho Tư Mộc sâu đậm như vậy, làm sao anh nỡ trách mắng cô được.
“Em còn dám có lần sau à?”
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân đanh lại, giọng nói sắc bén như là đang muốn trách mắng. Tư Mộc còn dám có lần sau thì Bạch Hạo Vân không biết bản thân mình sẽ làm gì đâu.
Bạch Hạo Vân vốn định mắng cho Tư Mộc một trận, để lần sau cô không dám coi thường sức khỏe của mình như vậy nữa. Nhưng khi nhìn vào cặp mắt long lanh vô cùng dễ thương kia của người con gái này, Bạch Hạo Vân lại thật không nỡ làm như vậy.
Mỗi lần Tư Mộc cứ như vậy, Bạch Hạo Vân đều sẽ mềm lòng.
“Thôi được rồi, lần này tạm bỏ qua cho em đó. Nhưng tuyệt đối không được có lần sau đâu.”
Tư Mộc liên tục gật đầu, ngoan ngoãn vâng lời. Thấy Tư Mộc như vậy, khuôn mặt của Bạch Hạo Vân mới dãn ra một chút. Anh đưa mắt nhìn mấy bản vẽ trên bàn mà không khỏi cảm thấy tò mò.
“Em vẽ cái gì vậy? Cho anh xem có được hay không?”
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.