Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian

Chương 132: Chương 132




(132)

Có một cánh tay động vào người kia, khiến cho cô giật mình, hất mạnh cánh tay kia ra. Tư Mộc hét lớn, giọng điệu mang theo vẻ vô cùng sợ hãi.

“Buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi!”

“Không sao! Là anh! Bạch Hạo Vân!”

Bạch Hạo Vân đến rồi! Bạch Hạo Vân thật sự đến rồi! Anh đỡ người của Tư Mộc dậy, nhanh chóng ôm lấy cô. Vừa nghe thấy cái tên Bạch Hạo Vân, Tư Mộc vội vàng mở mắt ra. Đúng rồi! Là Bạch Hạo Vân! Là Bạch Hạo Vân thật rồi!

Nhận ra Bạch Hạo Vân, Tư Mộc bỗng dưng lao vào ôm chầm lấy anh mà bật khóc nức nở. Cả người của Tư Mộc đang không ngừng run lên bần bật, hai cánh tay của cô ôm chặt lấy người của Bạch Hạo Vân như một đứa trẻ bị bắt nạt..

Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng c, dịu dàng như đang muốn an ủi. Nếu anh đến muộn một chút nữa thôi là đã không kịp rồi. May mắn là, Tư Mộc không bị làm sao cả.

“Không sao đâu, anh ở đây rồi! Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì đâu!”

Nghe được lời an ủi của Bạch Hạo Vân, Tư Mộc liên tục gật đầu, tiếng khóc ngày càng lớn hơn. Bạch Hạo Vân, cuối cùng anh cũng đến rồi. May quá, anh đến rồi.

Bạch Hạo Vân cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình ra khoác lên nửa người trên đang loã lồ của Tư Mộc, tránh cho cô bị cảm lạnh. Anh ôm chặt người cô, từ từ đỡ cô xuống giường. Lúc này, Tư Mộc để mặc cho Bạch Hạo Vân tùy ý muốn làm gì thì làm. Bởi vì lúc này, chân tay của cô cứ như bị đóng băng lại, hoàn toàn không rõ bản thân của mình đang làm gì hay có chuyện gì cả.

Lúc này, Bạch Duệ Thần mới lổm ngổm ngồi dậy. Hắn ta đưa mắt nhìn chằm chằm người anh trai cùng cha khác mẹ của mình, Bạch Hạo Vân. Trong đầu của Bạch Duệ Thần không ngừng xuất hiện những câu hỏi rất khó lý giải.

Tại sao Bạch Hạo Vân lại ở đây, phá hoại chuyện tốt của hắn? Tại sao Bạch Hạo Vân lại biết hắn đưa Tư Mộc đến nơi này? Bạch Duệ Thần hoàn toàn không thể đoán ra được là tại sao cả.

Hai mắt của Bạch Hạo Vân đỏ ngầu nhìn về phía thằng em trai chết tiệt kia của mình, Bạch Duệ Thần. Bộ dạng của Bạch Hạo Vân lúc này thật sự rất đáng sợ. Chưa từng thấy Bạch Hạo Vân tức giận đến mức như vậy đấy.

Chứng tỏ, Bạch Hạo Vân đã thật sự bị chọc giận rồi. Dám đụng vào Tư Mộc, Bạch Hạo Vân nhất định sẽ không bỏ qua đâu. Bạch Duệ Thần lần này đã thật sự khiến cho Bạch Hạo Vân nổi giận thật rồi.

Một cánh tay của Bạch Hạo Vân ôm chặt lấy thân thể của Tư Mộc đang không ngừng run rẩy, cánh tay kia của Bạch Hạo Vân chỉ thẳng vào khuôn mặt của Bạch Duệ Thần ở phía kia.

“Bạch Duệ Thần, lần này, tao nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Mày đợi đấy, tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc dám làm Tư Mộc bị thương là gì?”

Bạch Hạo Vân lúc này cực kỳ tức giận. Chỉ một chút nữa thôi, nếu Bạch Hạo Vân đến muộn một chút nữa thôi thì Tư Mộc sẽ bị người đàn ông trước mặt cũng chính là đứa em trai “yêu quý” của Bạch Hạo Vân anh, Bạch Duệ Thần, cường bạo rồi.

Bạch Hạo Vân nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu. Lần này, Bạch Hạo Vân quyết sẽ không bỏ qua cho Bạch Duệ Thần nữa. Hết lần này đến lần khác làm tổn thương Tư Mộc, ngươi con gái anh yêu thì nhất định sẽ phải trả một cái giá thật đắt. Mặc kệ thế lực ở đằng sau của Bạch Duệ Thần lớn như thế nào đi chăng nữa, lần này, hắn ta đừng mong thoát được.

Hai mắt của Bạch Hạo Vân đỏ ngầu, trên đó còn hằn lên những tia máu đỏ. Những đường gân xanh nổi đầy trên trán và cánh tay của Bạch Hạo Vân, trông vô cùng đáng sợ. Đây là lần đầu tiên Bạch Hạo Vân tức giận đến mức như vậy đấy!

Mà một khi đã khiến cho Bạch Hạo Vân tức giận thì hậu quả còn tồi tệ hơn rất nhiều so với những gì người ta tưởng tượng đấy! Bạch Duệ Thần đáng sợ một thì Bạch Hạo Vân phải đáng sợ mười.

Đụng vào Bạch Hạo Vân thì anh có thể bỏ qua. Nhưng nếu dám đụng vào một sợi tóc của Tư Mộc thì đừng hòng Bạch Hạo Vân để yên chuyện này.

Tư Mộc lúc này hoảng sợ vô cùng, cả người cô cứ run lên bần bật. Hai cánh tay đang không ngừng run rẩy kia của cô ôm chặt lấy người của Bạch Hạo Vân, dường như cô đã bị dọa đến mức sợ hãi không biết gì rồi. Tư Mộc vùi đầu vào trong ngực của Bạch Hạo Vân, liên tục hít thở như vừa mới gặp phải một chuyện gì đó khủng khiếp lắm.

Khuôn mặt của người con gái trắng bệch, không còn một chút huyết sắc nào trên đó. Tuy Tư Mộc đã không còn khóc nữa, nhưng trên khuôn mặt của cô vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt mặn chát trên gương mặt xinh đẹp trắng bệch kia.

Những gì Tư Mộc vừa mới trải qua chẳng khác vừa gặp một cơn ác mộng khủng khiếp vậy. Suýt chút nữa cơn ác mộng ấy đã thành sự thật rồi. Cũng may, Bạch Hạo Vân đến đây kịp ko, nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Nhìn người con gái đang nép trong lồng ngực của Bạch Hạo Vân kia, Bạch Duệ Thần cảm thấy vạn phần khó chịu. Hắn thật không tài nào chịu được khi nhìn cái cảnh Tư Mộc sợ hãi nép vào trong người của Bạch Hạo Vân như vậy cả.

Nhưng Bạch Duệ Thần hắn có thể làm gì bây giờ đây? Cho dù là Bạch Duệ Thần có không muốn, nhưng hắn ta có cái quyền gì mà không cho Tư Mộc ở bên nhau của người đàn ông khác. Bạch Duệ Thần nên nhớ, hắn và Tư Mộc đã không còn quan hệ gì với nhau từ lâu rồi.

Bạch Hạo Vân nhìn người con gái đang không ngừng run lên sợ hãi trong lòng của mình, khiến anh không khỏi cảm thấy đau lòng. Trái tim của Bạch Hạo Vân co rút từng hồi khi nhìn thấy Tư Mộc đau khổ như vậy.

Bạch Hạo Vân tự trách bản thân mình, là tại anh, một phần là tại anh nên Tư Mộc mới gặp phải chuyện này. Nếu lúc đó, nếu lúc nào Bạch Hạo Vân anh không để cho Tư Mộc ở lại một mình, nếu anh không đi mua ngô nướng cho cô thì mọi chuyện sẽ không đi đến nước này.

Bạch Duệ Thần cũng sẽ không có cơ hội mà làm tổn thương Tư Mộc như vậy! Nhưng trên đời này làm gì có nếu như, mọi chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, không thể nào quay lại được nữa. Bây giờ, việc mà Bạch Hạo Vân phải làm đó chính là khiến cho Bạch Duệ Thần trả một cái giá thật đắt vì dám gây ra chuyện này.

Bạch Hạo Vân đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của Tư Mộc vài cái, giọng nói ấm áp như đang muốn an ủi người con gái, khiến cho cô cảm thấy yên lòng hơn.

“Được rồi! Không sao nữa! Để anh đưa em về nhà! Có được không!”

Tư Mộc lúc này hoàn toàn không nghe được những gì mà Bạch Hạo Vân nói, nhưng cô vẫn cứ gật đầu lia lịa. Bây giờ, cho dù Bạch Hạo Vân có nói gì Tư Mộc cũng nghe theo. Người con gái này đã quá hoảng sợ rồi, lúc này, trong đầu của cô chỉ có mỗi hình ảnh của Bạch Hạo Vân mà thôi!

Bạch Hạo Vân nhấc bổng cả người của Tư Mộc lên, anh bồng cô cứ như là hoàng tử bồng công chúa vậy. Trước khi đi, Bạch Hạo Vân còn quăng cho Bạch Duệ Thần đang đứng ở phía trước một cái nhìn cảnh cáo.

Dường như Bạch Hạo Vân đang muốn nói, chuyện này sẽ chưa xong một cách dễ dàng như vậy đâu!

Với tính cách của Bạch Hạo Vân, tất nhiên chuyện này sẽ không dừng lại như vậy. Một ngày nào chưa bắt Bạch Duệ Thần trả giá thì Bạch Hạo Vân sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy.

Nhìn theo bóng lưng của Bạch Hạo Vân đang khuất dần, khi cánh cửa kia đóng lại, Bạch Duệ Thần hắn mới thở dài một hơi. Khuôn mặt của Bạch Duệ Thần hắn hiện lên rõ vẻ không cam tâm, nhưng hắn không cam tâm thì có thể làm được gì đây?

Bạch Duệ Thần không cam tâm khi nhìn Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc đi như vậy, nhưng Bạch Duệ Thần có quyền gì mà ngăn cản cơ chứ? Bây giờ Bạch Duệ Thần chỉ là anh rể của Tư Mộc mà thôi! Hắn không có quyền bắt ép Tư Mộc làm bất cứ điều gì mà cô không muốn.

Bạch Duệ Thần đưa tay lau đi vết máu màu đỏ còn dính ở trên miệng của mình. Suýt chút nữa là hắn đã cường bạo Tư Mộc, vợ cũ cũng chính là em vợ của hắn rồi. Bạch Duệ Thần không biết tại sao bản thân của mình lại làm như vậy nữa? Sau khi bị Bạch Hạo Vân đánh một cái thì hắn mới tỉnh táo hơn.

Nhưng Bạch Duệ Thần không hề cảm thấy hối hận khi làm vậy. Hắn không muốn nhìn thấy Tư Mộc thân thiết bên cạnh của người mà Bạch Duệ Thần hắn coi như là kẻ thù, Bạch Hạo Vân. Và chắc chắn Bạch Duệ Thần cũng đã nhìn ra, trong lòng của Tư Mộc đã có một hình bóng của người đàn ông khác rồi.

Mà người đó lại chính là người anh trai cùng cha khác mẹ của Bạch Duệ Thần hắn, Bạch Hạo Vân! Càng như vậy, Bạch Duệ Thần hắn càng không cam tâm! Tại sao mọi thứ của Bạch Duệ Thần hắn muốn, Bạch Hạo Vân lại có toàn bộ mọi thứ như vậy chứ?

Bạch Hạo Vân bế Tư Mộc đang vô cùng sợ hãi núp vào trong ngực của mình đi thẳng một mạch xuống nhà, đến nơi mà anh đã đỗ xe ở đó. Hai bàn tay của Tư Mộc siết chặt phần áo ở trước ngực của Bạch Hạo Vân, cô hơi dụi đầu vào ngực của anh, Tư Mộc muốn ngủ nhưng cô lại không hề dám ngủ.

Cô sợ, nếu mình ngủ sẽ nhớ lại cái cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi!

Bạch Hạo Vân để Tư Mộc xuống dưới đất, một tay của anh ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại nhanh chóng mở cửa xe. Anh muốn để Tư Mộc ngồi vào trong nhưng dường như người con gái này không muốn thì phải.

Tư Mộc hơi lắc đầu, dụi dụi người vào ngực của Bạch Hạo Vân. Bạch Hạo Vân hơi vuốt tóc cô, anh biết là cô đang sợ hãi, muốn cho cô cảm thấy an toàn.

“Không sao nữa, mọi chuyện đã qua rồi! Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cho em. Để anh đưa em về nhà có được không!”

Mãi Tư Mộc mới chịu ngoan ngoãn để cho Bạch Hạo Vân đỡ mình ngồi vào trong xe. Bạch Hạo Vân trước khi lái xe còn dịu dàng xoa đầu cô, muốn cho cô cảm thấy an toàn hơn.

“Chúng ta cùng nhau về nhà được không?

#còn

Tên truyện: Cô Vợ Mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.