Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian

Chương 142: Chương 142




(142)

Hai người cũng không thân thiết đến mức như vậy đâu!

Không hiểu sao, khoé mắt của Tư Mộc bỗng cay xè từ lúc nào không hay biết? Tư Mộc chưa từng cảm thấy muốn bật khóc như lúc này đây. Muốn khóc lắm, nhưng Tư Mộc không muốn để cho ai nhìn thấy bản thân của mình đang buồn cả.

Tư Mộc chỉ cúi mặt, khó khăn ăn nốt chén cơm trước mặt mình cho hết mà thôi. Vừa ăn cơm, Tư Mộc nghe được tiếng cười đùa của hai người phát ra từ trong căn phòng kia. Phòng cũng được gọi là cách âm mà, chắc Trịnh Mỹ Châu và Bạch Hạo Vân phải nói gì đó vui vẻ lắm thì đến cả người ngoài này cũng có thể nghe thấy được. Tư Mộc cũng rất ít khi thấy được Bạch Hạo Vân vui vẻ như vậy.

Bạch Hạo Vân như vậy cũng tốt mà, bởi vì Bạch Hạo Vân rất ít khi cảm thấy vui vẻ. Ở bên cạnh Bạch Hạo Vân được hơn hai tháng, Tư Mộc cũng chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Hạo Vân vui mừng như vậy cả. Với cô cũng có nhưng Bạch Hạo Vân cũng luôn chỉ cười mỉm chứ chưa từng cười vui vẻ như vậy cả.

Tư Mộc cũng chỉ biết lắc đầu mà đau xót. Miếng cơm đưa vào trong miệng sao tự dưng nó lại đắng một cách kinh khủng như vậy chứ? Đắng lắm! Vừa đắng lại vừa cảm thấy khó chịu. Tư Mộc thật không thể diễn tả được những cảm xúc đang tồn tại ở trong lòng của mình như thế nào nữa.

Đắng có, chua xót có, không cam tâm cũng có. Tư Mộc luôn tự nhắc nhở bản thân của mình là cô phải cảm thấy vui mừng cho Bạch Hạo Vân. Nhưng cô càng nhủ như vậy, thì trái tim của cô lại càng liên tục co rút lại. Chẳng phải Tư Mộc nói chỉ xem Bạch Hạo Vân như là một người bạn thôi hay sao? Tại sao cô lại có những cảm giác này cơ chứ?

Khó khăn lắm, Tư Mộc mới ăn hết chén cơm đầy ụ ở trước mặt của mình. Ăn xong, Tư Mộc đứng dậy, có ý định muốn dọn dẹp đống bát thay cho những người giúp việc kia, nhưng khi cô vừa động tay vào thì đã bị một người giúp việc vừa chạy đến ngăn cản.

“Tư tiểu thư à, cô nếu ăn xong rồi thì hãy đi nghỉ ngơi đi, còn những việc này để chúng tôi làm cho. Cô không cần phải động tay vào những việc này đâu.”

“Không sao đâu, tôi khỏe rồi, không cần phải nghỉ ngơi thêm nữa đâu. Chị cứ để cho tôi làm cũng được, dù sao tôi cũng đang cảm thấy chán mà.”

Khuôn mặt của người giúp việc kia bỗng hiện lên vẻ khó xử.

“Tiểu thư à, xin cô đừng làm khó chúng tôi như vậy. Để cậu chủ mà biết thì sẽ trách mắng chúng tôi mất. Xin cô đấy!”

Tư Mộc nhìn vào khuôn mặt khó xử kia của người giúp việc, Tư Mộc cũng đành phải chấp nhận buông tay ra, để cho những người giúp việc kia làm. Cô cũng không muốn làm khó bọn họ như vậy!

Nhưng điều khiến Tư Mộc cảm thấy buồn bã chính là, khi nói chuyện với Trịnh Mỹ Châu thì những người giúp việc này vô cùng vô tư, còn nói chuyện với Tư Mộc cô thì lại khép nép như vậy. Thật là khiến cho Tư Mộc phải cảm thấy thật ghen tị với người con gái kia.

Tư Mộc đứng đó một lúc nhìn những người giúp việc kia mang bát vào trong bếp, người thì lau dọn bàn một lúc lâu. Tư Mộc cảm thấy cổ họng của mình đau rát nên định chạy vào bếp lấy nước uống. Nhưng khi vừa đặt chân vào thì cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện của những người giúp việc kia.

“Không biết lần này Trịnh tiểu thư về bao lâu ha?”

“Mong cô ấy ở đây luôn cũng được. Như vậy cậu chủ sẽ rất vui đấy!”

“Đúng rồi, mỗi lần Trịnh tiểu thư đến, cậu chủ đều cảm thấy rất vui mà! Tôi thật mong cô ấy ở đây luôn cũng được, như vậy ngày ngày cậu chủ đều sẽ cảm thấy vui vẻ, chứ không có mặt mày ủ rũ như mọi khi nữa.”

Những tiếng vui vẻ trò chuyện của mấy người giúp việc kia đều lọt vào tai của Tư Mộc. Cô hơi cắn môi, chỉ biết yên lặng lắng nghe câu chuyện của những người kia. Hai bả vai của Tư Mộc hơi run lên nhưng rất nhanh sau đó, Tư Mộc đã cố gắng trấn tĩnh bản thân của mình.

Cô định đi vào uống nước nhưng lại vô tình nghe được câu chuyện này. Nói như vậy, Bạch Hạo Vân và Trịnh Mỹ Châu kia cũng được gọi là cực kì thân thiết. Chắc hai người bọn họ quen nhau đã lâu rồi, cho nên những người giúp việc kia mới biết rõ về Trịnh Mỹ Châu như vậy. Hơn nữa, chắc Trịnh Mỹ Châu cũng là người cùng ngành với lại Bạch Hạo Vân, chín mươi chín phẩy chín phần trăm là như thế.

Gương mặt của Tư Mộc cứng đờ, cô không biết phải diễn tả cái cảm giác hiện tại của mình như thế nào nữa đây? Hai cánh tay của Tư Mộc nắm chặt lại với nhau, các cơ tay của cô gồng lên như muốn che đi sự run rẩy của mình vậy.

Không được buồn nữa, Tư Mộc, mày không được cảm thấy buồn. Nên nhớ, Bạch Hạo Vân chỉ là bạn cũng chính là ân nhân của của mày, mày phải cảm thấy vui cho anh ấy. Không được phép buồn, cũng không cho phép mày ghen tị với người ta như vậy. Bạch Hạo Vân xứng đáng có được hạnh phúc mà anh ấy nên có.

Tư Mộc luôn tự nhắc nhở bản thân của mình như vậy. Nhưng càng làm váy, Tư Mộc lại càng cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết. Cô thật sự rất buồn, đặc biệt là từ khi Bạch Hạo Vân chẳng thèm để ý một chút gì đến cô cả, mọi sự chú ý của anh đều đặt ở trên người của Trịnh Mỹ Châu kia rồi cơ mà. Trong đôi mắt long lanh kia của Tư Mộc, một nỗi buồn đã bao phủ khắp nơi.

Mấy người giúp việc kia mải vừa làm vừa nói chuyện, không để ý đến Tư Mộc đã đứng đó từ lúc nào không hay biết. Bọn họ không hề biết rằng, những lời nói của bọn họ đã vô tình khiến cho Tư Mộc bị tổn thương đến mức ngay cả cô cũng không biết bản thân mình đã bị tổn thương đến mức độ nào.

Tư Mộc rất muốn ưỡn ngực lên mà đi vào đó. Nhưng sao chân của cô không nhích nổi một bước như thế này? Hai chân của Tư Mộc cứ như bị đông cứng tại chỗ vậy, không tài nào bước đi nổi nữa.

Khó chịu lắm!

Tư Mộc thật không muốn bản thân của mình như vậy một chút nào. Nhưng cô càng không muốn, con tim của cô nó lại càng làm trái lại với lý trí của cô, cho dù Tư Mộc có nhắc nhở bản thân của mình như thế nào đi chăng nữa. Đôi mắt của người con gái mang nặng vẻ u sầu, buồn bã hơn cả. Ở bên cạnh của Bạch Duệ Thần, Tư Mộc cũng chưa bao giờ cảm thấy như vậy cả.

Mãi một lúc sau, một người giúp việc quay sang thì thấy Tư Mộc đang đứng ở đó, sắc mặt trông khá nhợt nhạt. Lo cho cô sẽ xảy ra chuyện gì, người giúp việc kia lên tiếng hỏi cô.

“Tư tiểu thư, cô không sao chứ? Cô cần gì ạ? Để chúng tôi giúp cô?”

Nghe thấy tiếng gọi, lúc này Tư Mộc mới trở về hiện tại. Trên gương mặt của Tư Mộc cố nặn ra một nụ cười gượng gạo như là không muốn để cho người ta nhìn thấy cô đang buồn vậy.

“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy hơi khát nước, định đi lấy nước thì cảm thấy hơi chóng mặt lên dừng lại một chút thôi! Chứ tôi không sao đâu.”

Tư Mộc lắc đầu một cái. Thật không ngờ một người thật thà như Tư Mộc cũng biết nói dối người khác như vậy đấy. Ngay cả bản thân của cô cũng không ngờ đến tại sao mình có thể nói ra những lời này đấy. Thật là khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khó tin mà. Nhất là việc người thật thà như Tư Mộc mà cũng biết nói dối.

Người giúp việc kia thấy Tư Mộc kêu mệt bèn lo lắng hỏi han. Một phần là vì trách nhiệm mà một phần cũng là vì tình người.

“Thế cô có làm sao không? Có cần tôi giúp cô gọi cho bác sĩ Trình không?”

“Tôi không sao đâu! Nghỉ ngơi một lát là được rồi, nếu được chị lấy giúp tôi cốc nước nhé!”

Tư Mộc cũng cảm thấy có lỗi vì đã nói dối bọn họ như vậy, thật không muốn làm cho những người giúp việc kia lo lắng một chút nào cả. Tư Mộc cũng không muốn làm phiền họ đâu, nhưng thật sự lúc này chân của cô không nhích nổi một bước nữa rồi, đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của họ thôi.

“Tư tiểu thư, cô đợi một chút, để tôi đi lấy cho cô!”

Người giúp việc kia nhanh chóng lau tay của mình cho sạch sẽ, khô ráo rồi cầm lấy một chiếc cốc thuỷ tinh rót nước cho Tư Mộc. Người giúp việc kia cũng rất vui vẻ chứ không hề cảm thấy phiền hà hay tỏ thái độ gì cả. Người giúp việc nhanh chóng đem cốc nước kia tới chỗ của Tư Mộc.

“Tư tiểu thư, nước của cô đây!”

“Cảm ơn chị!”

Tư Mộc gật đầu đáp lại, cô nhanh chóng cầm lấy cốc nước từ tay của chị giúp việc kia để cho người ta còn đi làm việc. Tư Mộc nhanh chóng uống một hơi nước, để cho bản thân của cô lấy lại được bình tĩnh. Chứ lòng của Tư Mộc nãy giờ cũng thấp thỏm không yên rồi, vả lại cứ như vậy cô sẽ nhanh chóng thành một đứa tự kỉ mất thôi!

Uống nước xong, Tư Mộc để chiếc cốc lên chiếc bàn gần đó, nhìn những người giúp việc đang vui vẻ nói chuyện gì kia, Tư Mộc cũng lên tiếng hỏi như là đang có ý thăm dò.

“Tôi thấy mọi người đang nói về chuyện của cô gái tên Trịnh Mỹ Châu kia đấy hả? Nhìn cô ấy với Bạch Hạo Vân thân thiết như vậy, chắc mối quan hệ của hai người họ cũng không phải bình thường chứ nhỉ? Trịnh Mỹ Châu không phải là bạn gái của Bạch Hạo Vân đấy chứ nhỉ các chị!”

Tư Mộc cố ý dò hỏi, cô cũng đang tò mò thật sự rất muốn biết mối quan hệ giữa Bạch Hạo Vân với Trịnh Mỹ Châu thật sự là gì? Và thật sự đó có phải là người mà Bạch Hạo Vân thật sự thích hay không?

“Tư tiểu thư à, cô nghĩ nhiều rồi, cô ấy không phải là bạn gái của cậu chủ nhà tôi đâu.”

Một người giúp việc hơi cười cười nhìn Tư Mộc.

Trong lòng của Tư Mộc cứ như trút đi được một gánh nặng vậy, cô âm thầm thở phào một cái rồi lại tiếp tục hỏi những người đang làm việc ở phía kia.

“Không phải bạn gái à, nhưng sao tôi thấy hai người họ không bình thường nhỉ? Nhìn hai người cứ như là một cặp ấy!”

Khuôn mặt của Tư Mộc làm như ngây thơ, khó hiểu nhưng trong lòng của cô đang cực kỳ sốt ruột, muốn biết được toàn bộ mọi chuyện, vì vậy cô mới hỏi bọn họ.

#còn

Tên truyện: Cô Vợ Mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.