(153)
Sắc mặt của Bạch Hạo Vân lúc này trông vô cùng tệ, vô cùng xấu. Hai cánh tay của Bạch Hạo Vân vô thức siết chặt chiếc vô lăng của xe, cứ như là muốn bẻ gãy nó vậy đấy. Những đường gân xanh nổi khắp trên trán và cánh tay của Bạch Hạo Vân, trông cực kì là đáng sợ, cứ như muốn giết người vậy đấy.
Ai cũng có thể nhận ra rằng, Bạch Hạo Vân đang thật sự vô cùng là tức giận!
Bảo anh không tức giận làm sao cho được cơ chứ? Không ngờ Tư Mộc lại có thể tàn nhẫn nói ra những lời nói đó như vậy. Khi vừa nghe tin Tư Mộc đang ở bệnh viện, Bạch Hạo Vân đã bỏ hết mọi công việc quan trọng mà mình đang làm để chạy tới bệnh viện xem người con gái này có bị làm sao không?
Vậy mà Tư Mộc thì sao chứ? Cô lại ở đó thân thân thiết thiết với Bạch Duệ Thần, kẻ đã từng khiến cho bản thân của cô tổn thương một cách sâu sắc như vậy. Chẳng lẽ Tư Mộc không nhớ đến những việc tàn nhẫn mà Bạch Duệ Thần đã làm hay sao chứ?
Bạch Hạo Vân giận, nhưng anh đã cố gắng bỏ qua. Tư Mộc nói rằng cô muốn chuyển ra ngoài, Bạch Hạo Vân cũng chỉ nghĩ Tư Mộc đang giận dỗi cái gì đấy nên không muốn nói chuyện với anh thôi. Vậy mà Tư Mộc lại còn dám nói ra rằng giữa hai người bọn họ cũng không hề có mối quan hệ gì thân thiết.
Tư Mộc có nghĩ đến cảm nhận của Bạch Hạo Vân hay là không? Trong khi anh vì cô mà làm bao nhiêu chuyện như vậy, chẳng lẽ Tư Mộc vẫn chưa nhìn thấu tình cảm của anh hay sao? Vậy mà cô lại có thể tàn nhẫn mà nói ra rằng giữa hai người không có bất cứ quan hệ gì hết cả.
Bạch Hạo Vân cảm thấy bản thân của mình bị tổn thương sâu sắc. Anh vì người ta mà làm bao nhiêu chuyện như vậy, nay người ta chẳng những không thèm đếm xỉa đến, mà ngược lại còn phủ nhận mối quan hệ của hai người cứ như không có gì xảy ra hết vậy.
Bảo sao Bạch Hạo Vân không cảm thấy giận cho được cơ chứ?
Tư Mộc nóng lòng muốn về bên cạnh của Bạch Duệ Thần như thế ư? Cô vẫn yêu hắn ta như vậy, mặc dù bản thân của Tư Mộc bị Bạch Duệ Thần làm tổn thương? Chẳng lẽ tất cả những nỗi đau đó, Tư Mộc đều quên hết tất cả rồi.
Trong khi Bạch Hạo Vân vì cô mà làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ Tư Mộc không có một chút tình cảm nào dành cho anh hay sao? Cô vẫn mãi chỉ yêu một mình Bạch Duệ Thần, mặc dù hắn ta không yêu cô? Bọn họ đúng là giống nhau, đều yêu một người mù quáng như vậy!
Tư Mộc muốn chuyển ra ngoài, không lẽ là vì muốn ở cùng Bạch Duệ Thần? Lúc nãy, Bạch Hạo Vân hỏi Tư Mộc có gì muốn nói với anh hay không? Chính xác là anh muốn biết lúc đó giữa cô và Bạch Duệ Thần có xảy ra chuyện gì không? Vậy mà Tư Mộc còn chẳng thèm để tâm như vậy?
Trên suốt đường đi, Bạch Hạo Vân luôn giữ cái vẻ mặt như muốn giết người, trên người anh toả ra bao nhiêu là sát khí trông vô cùng đáng sợ. Vừa về đến nhà, Bạch Hạo Vân cũng chấp nhận đỡ Tư Mộc xuống xe, nhưng lúc này, anh đã chẳng còn dịu dàng như Bạch Hạo Vân của mọi khi nữa rồi.
Bạch Hạo Vân giữ chặt người của Tư Mộc, khiến cho cô cảm thấy bị đau. Nhưng Tư Mộc bây giờ đang sợ, chẳng dám nói cái gì cả. Thở cô còn không dám thở mạnh nữa kìa. Nhưng Bạch Hạo Vân cứ bóp chặt cánh tay cô như vậy, khiến cho Tư Mộc đau đến mức không chịu nổi.
“Bạch Hạo Vân, anh có thể nhẹ tay một chút được hay không? Tôi đau!”
Khuôn mặt của Tư Mộc hơi biến đổi một chút, sắc mặt của cô tái mét, hơi nhăn lại vì bị cánh tay của Bạch Hạo Vân giữ chặt như vậy. Cô cảm thấy rất đau!
Tư Mộc biết Bạch Hạo Vân tức giận từ trên đường về nhà rồi. Nhưng anh vẫn cố gắng đè nén cơn giận dữ xuống mà quan tâm đến cô như vậy. Tư Mộc cũng đâu dám nhiều lời cơ chứ, cô không muốn Bạch Hạo Vân đã giận lại càng giận đâu.
Nhưng càng ngày Tư Mộc lại càng cảm thấy đau đớn do lực trên cánh tay của Bạch Hạo Vân ngày càng mạnh dần. Dường như vào thời khắc này, Bạch Hạo Vân đã giận đến mức mất hết toàn bộ lý trí, không biết bản thân của mình đang làm ra những hành động làm cho Tư Mộc bị đau.
Bạch Hạo Vân có vẻ như không hề nghe thấy những lời nói phát ra từ miệng của người con gái đang đi bên cạnh mình thì phải. Anh vẫn chỉ tập trung nhìn về phía trước, ánh mắt tràn đầy sự giận dữ. Cánh tay đã nổi đầy gân xanh của Bạch Hạo Vân càng siết mạnh hai bả vai của Tư Mộc, khiến cô cảm thấy như bị người ta bẻ gãy vậy.
Tư Mộc biết bản thân của mình đã lỡ lời, cô cũng biết Bạch Hạo Vân đang vô cùng giận!
Nhưng tại sao Bạch Hạo Vân lại cảm thấy giận chứ? Hai người dù sao cũng chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa, người Bạch Hạo Vân thích chính là Trịnh Mỹ Châu chứ không phải là Tư Mộc cô. Tại sao Bạch Hạo Vân cứ phải làm ra vẻ như là người yêu giận dỗi nhau như vậy chứ? Tư Mộc vốn đâu có phải là bạn gái của Bạch Hạo Vân đâu chứ.
Thắc mắc là như vậy, nhưng lúc này Tư Mộc lại chẳng dám nhiều lời. Cô không dám thở mạnh, huống chi là nói tới việc mở miệng hỏi Bạch Hạo Vân. Tư Mộc đang sợ mình hỏi như vậy sẽ càng khiến cho Bạch Hạo Vân giận dữ hơn nữa mà thôi. Tư Mộc thật sự không có gan chọc đến Bạch Hạo Vân.
Nhưng những lời mà Tư Mộc nói, Bạch Hạo Vân có vẻ làm như không nghe thấy gì hết. Tư Mộc cũng không dám nói gì, nhưng cô càng ngày càng cảm thấy đau, như là sắp gãy xương rồi. Cô sợ đau lắm, không muốn nhịn nữa. Lúc này, Tư Mộc mới gắt lên, hai mắt mở to nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
“Bạch Hạo Vân, anh làm tôi đau đó! Nếu vậy, không cần anh phải giúp đâu, tôi có thể tự mình trở về phòng được. Không cần anh phải lo nữa.”
Chân mày của Tư Mộc hơi chau lại, có vẻ như cô đang cảm thấy khó chịu. Mọi lần Bạch Hạo Vân đâu có như vậy đâu, hay là hôm nay anh gặp chuyện gì khác? Không lẽ là cãi nhau với Trịnh Mỹ Châu nên mới chạy đến đây với cô?
Bỗng dưng Tư Mộc cảm thấy thật chua xót. Hóa ra, Bạch Hạo Vân tìm đến cô chỉ là đang cãi nhau với Trịnh Mỹ Châu mà thôi? Thật không ngờ, cô chỉ là một công cụ để cho người ta trút giận mà thôi. Thế mà ban đầu, Tư Mộc còn tưởng rằng Bạch Hạo Vân lo lắng cho cô thật đấy chứ.
Chỉ là, cô đã nghĩ quá nhiều rồi!
Bạch Hạo Vân nghe thấy tiếng quát lớn của Tư Mộc, lúc này, bước chân của anh mới hơi dừng lại. Anh liếc mắt sang chỗ của Tư Mộc một cái rồi lại quay đi, lúc này có vẻ như Bạch Hạo Vân không muốn nhìn Tư Mộc thì phải. Cũng đúng thôi, Bạch Hạo Vân đang giận như vậy cơ mà! Bạch Hạo Vân muốn bình tĩnh cũng không thể nào bình tĩnh được nữa.
Vì một người mà hy sinh nhiều như vậy, có đáng hay không chứ?
Bạch Hạo Vân có gắng thả lỏng bản thân, đặc biệt là cánh tay của anh, để cho Tư Mộc cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy là Bạch Hạo Vân đang giận, nhưng anh vẫn không muốn khiến cho Tư Mộc bị đau. Giận thì giận, nhưng Bạch Hạo Vân yêu Tư Mộc như vậy, anh không nỡ nhìn thấy cô gái nhỏ này của mình bị đau một chút nào cả.
Bạch Hạo Vân thả lỏng tay, tiếp tục giữ chặt người của Tư Mộc, đưa cô trở về phòng mình. Còn Tư Mộc, thấy Bạch Hạo Vân đã nhẹ tay hơn, cô cũng ngoan ngoãn để Bạch Hạo Vân đưa mình về phòng, cô không dám nói lời nào nữa.
Nhưng Tư Mộc có thể cảm thấy, trên người của Bạch Hạo Vân lúc này toát ra một khí thế vô cùng lạnh lẽo, khiến cho người ta cảm thấy cực kì ghê rợn. Cả người của Tư Mộc cứng đờ, toát hết mồ hôi nhưng lại chẳng dám chống lại. Cô rất sợ Bạch Hạo Vân trở nên như vậy. Tư Mộc chỉ muốn nhìn thấy một Bạch Hạo Vân ấm áp như mọi khi mà thôi.
Về phòng, Bạch Hạo Vân mở cửa, để cho Tư Mộc ngồi xuống giường. Anh định kiểm tra xem vết thương của Tư Mộc có làm sao không, tuy là đang vô cùng giận nhưng Bạch Hạo Vân cũng rất lo lắng cho vết thương của Tư Mộc. Cũng may là vết thương đã được khử trùng, không có gì đáng lo ngại cả.
Tư Mộc yên lặng để cho Bạch Hạo Vân kiểm tra, cô sợ đến mức muốn nói cũng không dám. Sắc mặt của Bạch Hạo Vân đen lại trông vô cùng khó coi, vô cùng đáng sợ. Nhìn còn tưởng Bạch Hạo Vân muốn giết người cơ đấy.
Sau khi Bạch Hạo Vân kiểm tra xong, Bạch Hạo Vân định trở về phòng mình, để cho Tư Mộc nghỉ ngơi. Hơn nữa, anh cũng muốn lấy lại bình tĩnh, tránh việc làm tổn thương đến Tư Mộc. Nhưng chưa kịp đi người con gái kia đã lay lay cánh tay áo anh, giọng nói như đang làm nũng, hai mắt mở to hỏi anh.
“Bạch Hạo Vân, anh đang giận à?”
Bảo anh không giận làm sao được chứ? Anh vì Tư Mộc mà làm nhiều chuyện như vậy, thế mà Tư Mộc lại dám phủ nhận mối quan hệ giữa hai người như không có gì xảy ra. Bạch Hạo Vân thật sự như muốn phát điên lên.
Anh rất muốn mắng cho cô một trận nhưng Bạch Hạo Vân không nỡ để cho người con gái này rơi lệ. Vì vậy, Bạch Hạo Vân cũng không nói gì, anh cũng chỉ tỏ thái độ là mình đang thật sự rất giận mà thôi.
Tư Mộc thấy Bạch Hạo Vân không nói gì, cô vẫn tiếp tục lay lay cánh tay của Bạch Hạo Vân. Tư Mộc quyết liều một phen, cô muốn biết tại sao Bạch Hạo Vân lại giận như vậy? Tuy trong lòng của Tư Mộc đang vô cùng hồi hộp pha lẫn đó là sự sợ hãi.
Bạch Hạo Vân khẽ nhắm hai mắt lại, cố gắng hít một hơi áp chế cơn giận của mình. Anh xoay người lại nhìn người con gái đang ngồi ở trên giường kia, khẽ lên tiếng hỏi.
“Tư Mộc, anh chỉ muốn hỏi em một câu, bao lâu nay, rốt cuộc em có một chút tình cảm gì với anh hay không?”
Cánh tay của Tư Mộc hơi khựng lại, hai mắt cô trùng xuống. Tư Mộc cắn môi, cô nên trả lời sao với câu hỏi này của Bạch Hạo Vân đây? Nói không có thì chính là nói dối đấy.
Tư Mộc đang định mở miệng thì hai cánh môi của cô như có một thứ gì đó chặn lại. Một đôi môi áp lên hai cánh môi đỏ hồng của người con gái!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.