(58)
Trình Mục Vĩ chạy như bay về căn phòng mà hôm qua bản thân anh ngủ lại ở đó, nhanh chóng lấy bộ dụng cụ dùng để khám bệnh của mình ra rồi nhanh chóng trở lại phòng khách, nơi mà Tư Mộc đang ngồi ở đó. Nhanh không là bỏ cái mạng mất!
Bạch Hạo Vân ra mà thấy Trình Mục Vĩ chưa khám lại cho Tư Mộc thì kiếp này của Trình Mục Vĩ coi như tiêu luôn. Tuy trong lòng của Trình Mục Vĩ vẫn còn để bụng chuyện Bạch Hạo Vân không chịu tin tưởng mình, tuy những điều Bạch Hạo Vân nói đều là sự thật khiến cho Trình Mục Vĩ không tài nào cãi lại được.
Nhưng mà Bạch Hạo Vân không chịu tin tưởng Trình Mục Vĩ khiến cho lòng của Trình Mục Vĩ anh bị “tổn thương” sâu sắc. Dù sao hai người cũng chơi thân với nhau hơn mười năm mà, không tin nhau thì đúng là không tài nào chấp nhận được mà!
Nhưng mà vì chơi với nhau hơn mười năm, cho nên Bạch Hạo Vân mới hiểu rõ con người của Trình Mục Vĩ là như thế nào? Biết là Trình Mục Vĩ chắc chắn sẽ không làm được mấy cái lời hứa hẹn kia của Trình Mục Vĩ.
Mà Trình Mục Vĩ hết giận ngay giờ ấy mà. Con người của Trình Mục Vĩ có bao giờ giận ai được quá bảy ngày đâu. Đặc biệt là Bạch Hạo Vân, Bạch Hạo Vân còn là bạn thân của Trình Mục Vĩ. Mọi lần Trình Mục Vĩ giận Bạch Hạo Vân đều không quá ba mươi phút. Cho nên, ai cũng chơi được với Trình Mục Vĩ cũng là vì thế!
Bởi vì con người của Trình Mục Vĩ dễ giận nhưng cũng lại chóng quên. Hơn thế nữa, Trình Mục Vĩ còn rất hay giúp đỡ bạn bè khi họ cần nữa!
Trình Mục Vĩ dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân mình trở về phòng, rồi nhanh chóng trở lại phòng khách. Ôi trời ơi! Chạy đi chạy lại đúng là muốn đứt hết cả hơi mà! Khổ cho cái thân già của tôi quá đi mất! Kiểu này không biết còn sống được bao nhiêu năm nữa đây, đến năm mươi tuổi hay không đây trời ơi? Đúng là muốn hành hạ chết tôi đây mà!
Trình Mục Vĩ sau khi chạy ra phòng khách, nơi mà Tư Mộc đang ngồi chờ ở đó. Ngay lập tức Trình Mục Vĩ vật vã ngồi xuống chiếc ghế sô pha, liên tục thở hồng hộc, dường như là đang rất là mệt.
Không mệt được mới là lạ ấy! Mẹ nó, chạy từ tầng bốn xuống đây chứ có phải ít ỏi gì đâu. Bây giờ Trình Mục Vĩ mới cảm thấy oán hận mấy ngôi nhà to đùng như nhà của Bạch Hạo Vân đây. Đã to lại còn cao nữa chứ, chạy đi chạy lại chẳng khác gì lấy mạng người.
Thế mà hồi nhỏ Trình Mục Vĩ chỉ ước mong ở trong mấy ngôi nhà vừa to vừa cao vừa rộng như căn nhà này của Bạch Hạo Vân. Giờ nghĩ lại đúng là cảm thấy hối hận vì cái suy nghĩ đó của bản thân mình. Nhỡ mà ở đây, những lúc gặp nguy hiểm gì thì có mà chạy cũng không kịp được. Trình Mục Vĩ cảm thấy không hiểu, tại sao Bạch Hạo Vân có thể sống ở cái ngôi nhà cao hơn sáu tầng, chẳng khác gì cái lâu đài như thế này mà khi chạy lên chạy xuống mà không cảm thấy mệt mỏi một chút?
Điều này, Trình Mục Vĩ phải tặng cho Bạch Hạo Vân một lạy, gọi Bạch Hạo Vân hai tiếng sư phụ mới được. Người gì đâu mà trâu bò giữ vậy trời!
Bạch Hạo Vân cũng khổ lắm chứ, anh đâu có muốn ở trong cái căn nhà to đùng như thế này đâu. Căn nhà này là Bạch lão gia mua để tặng cho Bạch Hạo Vân. Vì ông cụ thương cháu trai mình, sợ cháu của mình ở bên ngoài phải chịu khổ cực, còn phải tích cóp tiền để thuê nhà nữa chứ.
Bạch Hạo Vân vừa đi học vừa lập nghiệp, làm sao mà có một số tiền lớn mà bỏ ra mua một căn nhà được. Nhưng Bạch Hạo Vân đường đường là cháu trai trưởng của nhà họ Bạch, làm sao có thể để cho người ta nhìn thấy cháu trai trưởng của nhà họ Bạch ở bên ngoài chịu khổ chịu cực được chứ?
Thế là Bạch lão gia đành sai người mua lấy một căn nhà “nhỏ“. Nhỏ chỉ là đối với nhà họ Bạch giàu nhất cả nước thôi, chứ đối với người bình thường nó là một căn nhà cực kì lớn đấy chẳng khác gì một toà lâu đài của thời hiện đại chứ chẳng tưởng.
Căn nhà của Bạch lão gia bỏ tiền ra sai người đi mua chính là căn nhà mà Bạch Hạo Vân với Tư Mộc đang sống hiện tại đây.
Vốn dĩ lúc đầu, Bạch Hạo Vân cũng không muốn nhận nó. Bởi vì Bạch Hạo Vân anh ở bên nước ngoài là chủ yếu, thỉnh thoảng mới về nước một lần. Bạch Hạo Vân nói với ông nội của mình rằng anh có thể đi thuê phòng trọ ở tạm cũng được. Nhưng Bạch lão gia nhất quyết không chịu chấp nhận, ông bắt Bạch Hạo Vân phải nhận lấy căn nhà này, không thì phải trở về nhà họ Bạch.
Căn nhà này cũng được coi là món quà mà Bạch lão gia tặng cho cháu trai của mình. Ông thấy, từ nhỏ đứa cháu này của ông đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi rồi, bị cha bỏ rơi, mẹ thì mất sớm, một mình cô đơn không có một ai ở bên nhau. Căn nhà này cứ coi là dùng để bù đắp cho một phần lỗi lầm mà Bạch Tu Văn, cha của Bạch Duệ Thần cũng như Bạch Hạo Vân đã gây ra.
Bạch Hạo Vân không biết phải làm sao, nhưng anh tuyệt đối không muốn trở về nhà họ Bạch. Bạch Hạo Vân không muốn nhìn thấy sắc mặt của những người nhà họ Bạch vô tâm kia. Đặc biệt chính là Bạch Tu Văn, cha ruột của Bạch Hạo Vân anh, cũng chính là người đàn ông mà Bạch Hạo Vân hận nhất trên đời này.
Vì vậy, Bạch Hạo Vân đành chấp nhận nhận lấy căn nhà này, căn nhà mà Bạch lão gia, ông nội của anh đã bỏ tiền ra để mua cho anh. Kể từ đó, cứ mỗi lần về nước, Bạch Hạo Vân hầu như đều đến đây, không hề trở về nhà họ Bạch.
Cũng may, lần đó Bạch lão gia kiên quyết bắt Bạch Hạo Vân nhận lấy căn nhà này, nếu không, không biết Bạch Hạo Vân và Tư Mộc sẽ lạc trôi ở nơi đất khách quê người nào nữa đây.
Mấy năm làm việc, tuy Bạch Hạo Vân cực kì thành công trong sự nghiệp, anh cũng đã để ra một số tiền không phải là nhỏ cho riêng mình. Nhưng số tiền đó nhiều lúc Bạch Hạo Vân cần dùng đến, nếu bỏ ra mà mua nhà, lỡ đến những lúc đó cần dùng thì không biết phải xoay sở thế nào đây?
Tuy mang danh là đại thiếu gia của nhà họ Bạch đấy, nhưng Bạch Hạo Vân không muốn dính líu, không muốn có bất cứ liên quan gì đến người nhà họ Bạch cả. Ngoại trừ ông nội, Bạch Hạo Vân còn chẳng muốn nhìn mặt đám người kia cơ, nói chi là nhờ bọn họ giúp đỡ.
Trình Mục Vĩ thở không ngừng, dường như là rất mệt mỏi. Mãi một lúc Trình Mục Vĩ mới ổn định trở lại được.
Tư Mộc thấy Trình Mục Vĩ chạy từ đây lên tầng bốn, rồi từ tầng bốn chạy xuống đây, không mệt thì không phải là người. Tư Mộc cũng cảm thấy hơi áy náy, vì cô mà Trình Mục Vĩ phải chạy ngược chạy xuôi như vậy. Tư Mộc nhanh chóng cầm lấy chiếc cốc thuỷ tinh được đặt ở trên bàn, rót ra một cốc nước đầy từ chiếc bình thuỷ tinh đựng nước ở ngay bên cạnh cô giơ ra trước mặt của Trình Mục Vĩ.
“Trình Mục Vĩ, anh uống chút nước đi, rồi nghỉ ngơi một chút cho khỏe lại rồi hẵng bắt đầu làm việc.”
Trình Mục Vĩ nhanh chóng cầm lấy cốc nước mà Tư Mộc đã đưa cho mình, anh đưa lên miệng của mình, uống “ực” một tiếng. Ly nước đầy mà Tư Mộc vừa đưa cho Trình Mục Vĩ đã nhanh chóng được Trình Mục Vĩ uống một hơi cạn sạch.
Trình Mục Vĩ thở hổn hển, nhanh chóng cầm lấy khăn giấy ướt lau đi những giọt mồ hôi khiến khuôn mặt của Trình Mục Vĩ anh ướt đẫm. Ngồi nghỉ một lát, Trình Mục Vĩ cũng nhanh chóng ổn định trở lại, sắc mặt cũng đã tốt hơn.
Thấy Trình Mục Vĩ sắc mặt đã ổn định hơn, lúc này Tư Mộc mới lên tiếng hỏi Trình Mục Vĩ, giọng nói của Tư Mộc mang theo vẻ lo lắng cho Trình Mục Vĩ.
“Trình Mục Vĩ, anh có ổn hay không đấy? Tự nhiên chạy như bay lên tầng bốn rồi chạy xuống một cách bạt mạng như vậy cơ chứ? Bộ anh chán sống rồi hả, không muốn sống nữa mà muốn chết?”
“Tư Mộc, cô nói linh tinh cái gì thế? Trình Mục Vĩ tôi chính là một người tham sống sợ chết đấy. Tôi đây vẫn còn muốn sống đến trăm tuổi đấy, tôi chưa muốn bỏ mạng ở cái tuổi còn đang sung sức, khỏe mạnh như thế này đâu. Tương lai của Trình Mục Vĩ tôi còn dài lắm đấy!”
Giọng của Trình Mục Vĩ như là đang khẳng định với Tư Mộc nhưng lại mang theo sự mệt mỏi. Mệt cũng phải thôi, ai kêu chạy bạt mạng từ đây lên tầng bốn rồi từ tầng bốn chạy về đây chi.
Ngay lập tức, Tư Mộc liền mắng cho Trình Mục Vĩ một trận.
“Trình Mục Vĩ, anh đây mà nói là muốn sống à? Tôi thấy anh đây muốn chết thì đúng hơn đấy. Chạy bàn sống bán chết, không thèm quan tâm gì đến xung quanh như anh, có ngày mất mạng đấy chứ chả tưởng à?”
Lần này, Trình Mục Vĩ lười đáp lại Tư Mộc, anh chỉ im lặng ngồi nghỉ ngơi một lát rồi khám lại cho Tư Mộc luôn.
Cô nghĩ tôi đây muốn vậy chắc. Nếu tôi đây mà không sợ Bạch Hạo Vân nổi giận lên rồi băm cho tôi một trận, thì tôi cũng đã không như vậy rồi. Còn cả Tư Lý cô nữa, cứ liên tục cằn nhằn, chẳng khác Bạch Hạo Vân một chút nào cả. Quả nhiên hai người có tướng phu thê, nên mới có thể giống nhau hệt như vậy đấy.
Nhưng nếu để cho Bạch Hạo Vân biết được Trình Mục Vĩ liều mạng như vậy, Bạch Hạo Vân sẽ càng tức giận hơn. Làm gì cũng phải quan tâm để ý đến sức khỏe của mình chứ, ai cho phép cái kiểu thục mạng như vậy chứ.
Ngồi nghỉ hai ba phút, Trình Mục Vĩ cũng bắt tay vào công việc của mình.
Trình Mục Vĩ tiến hành đo nhiệt độ lại cho Tư Mộc, bình thường, không hề sốt cao như hôm qua nhưng xem ra vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cần phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Trình Mục Vĩ lấy ra vài viên thuốc, đưa cho Tư Mộc, kêu cô uống hết chúng.
Lúc Bạch Hạo Vân đi ra cũng chính là lúc Tư Mộc vừa uống thuốc xong!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.