“Bạch Hạo Vân, sao anh còn chưa dậy nữa?”
“Anh có biết là anh ngủ một thời gian dài lắm rồi không?”
“Coi như em xin anh đó, đừng nằm đó ngủ nữa có được không? Em thật sự không chịu nổi đâu, anh mau dậy đi. Đừng nằm ở đó nữa mà!”
Tư Mộc ngồi bên giường bệnh của Bạch Hạo Vân, tay cô đan xen vào những ngón tay của anh. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Hạo Vân khi nằm trên giường bệnh, trái tim của Tư Mộc có thắt lại, cô mím môi, trong đôi mắt lộ ra một tia đau khổ.
Bạch Hạo Vân đã nằm đó suốt nửa năm rồi, anh vẫn chưa hề mở mắt ra. Bác sĩ không thể đảm bảo được rằng anh có thể tỉnh lại được hay không, nhưng Tư Mộc vẫn không hề từ bỏ. Cô ngày ngày ở bên cạnh anh, trò chuyện cùng anh, cô kể cho anh nghe những chuyện mà mình gặp phải. Thế nhưng người đàn ông vẫn nằm đó, hai mắt anh nhắm chặt lại không có cách nào mở ra.
Cho dù mẹ cô có khuyên như thế nào, Tư Mộc vẫn kiên quyết ở lại bên cạnh Bạch Hạo Vân. Cô đã bỏ lỡ anh một lần rồi, cô không muốn bản thân mình lại đưa ra quyết định không đúng một lần nữa.
Bạch Hạo Vân vẫn nhắm mắt tựa như đang ngủ say, Tư Mộc cũng không hề tỏ ra chán nản, cô tiếp tục cười.
“Anh xem, Mỹ Châu và Trình Mục Vĩ cũng đã kết hôn rồi, anh còn chưa tỉnh lại nữa. Anh còn nợ họ một cái thiệp mừng đấy. Em gái anh bây giờ cũng đã tìm được hạnh phúc rồi, anh còn không mau tỉnh lại chúc phúc cho cô ấy đi!”
Lời nói vang lên tràn ngập sự chua xót.
Trong thời gian Bạch Hạo Vân hôn mê, Trình Mục Vĩ và Trịnh Mỹ Châu cũng đã kết hôn rồi. Trịnh Mỹ Châu cuối cùng cũng đã thành công theo đuổi được Trình Mục Vĩ, hai người cuối cùng cũng đi đến hôn nhân, chỉ tiếc là không nhận được sự chúc phúc từ một người quan trọng, đó là Bạch Hạo Vân.
Trong nửa năm qua, nhà họ Tư cũng không còn được nguyên vẹn nữa. Bọn họ cũng đã nhà tan cửa nát rồi. Tư Giai và Tư phu nhân bị cảnh sát tống vào tù vì tội cố ý giết người. Lần này, ông cụ Bạch đích thân ra tay, hai người bọn họ có muốn cũng không thể tẩy trắng được cho bản thân mình. Nhà họ Bạch làm vô cùng gắt gao, làm Bạch Hạo Vân bị thương thì chính là đối đầu với nhà họ Bạch.
Còn về Tư thị, không còn hỗ trợ về tài chính của nhà họ Bạch, công ty cũng sụp đổ nhanh chóng. Về Bạch Duệ Thần, con trai thứ hai của nhà họ Bạch, hắn ta cũng vô cùng xấu hổ vì những tổn thương mà mình gây ra cho Tư Mộc. Chính vì thế hắn ta đã quyết định ra nước ngoài gây dựng lại sự nghiệp. Một phần là vì hắn không muốn tranh quyền đoạt lợi nữa, và hắn cũng không còn mặt mũi nào để mà gặp mặt Tư Mộc nữa.
Chỉ trong một thời gian ngắn, bao nhiêu sóng gió xảy ra như thế, vị thế kinh tế cũng đã thay đổi một cách chóng mặt.
Tư Mộc không quan tâm đến những chuyện đó, bây giờ cô cũng chỉ hy vọng Bạch Hạo Vân sẽ tỉnh lại mà thôi. Bây giờ, ngoài anh ra, cô không cần gì khác nữa.
Ngày nào cô cũng ở bên cạnh anh, ngay cả Ellen, mẹ của Tư Mộc cũng cảm thấy đau lòng.
“Cindy, con đừng như vậy nữa, về nhà nghỉ ngơi một chút đi. Con cứ đày đoạ bản thân mình như thế, cậu ấy sẽ đau lòng đó.”
Nhưng Tư Mộc không nghe, cô vẫn muốn ở lại đây đến khi Bạch Hạo Vân tỉnh lại mới thôi. Ngày nào cũng ở bên trò chuyện với anh, người ta nhìn vào mà cảm thấy thật đau lòng. Ngay cả ông cụ Bạch cũng phải rơi nước mắt vì chứng kiến cảnh này.
Hôm nay, vẫn như thường lệ, Tư Mộc theo thói quen vẫn lẩm bẩm ở bên giường bệnh của Bạch Hạo Vân.
“Bạch Hạo Vân, sao anh vẫn còn ngủ nữa vậy? Em đợi anh nửa năm rồi, sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Em rất hết kiên nhẫn rồi, anh mà không tỉnh nữa thì em sẽ kết hôn với người khác thật đấy!”
“Hôm nay, mẹ có giới thiệu đối tượng xem mắt cho em, gia cảnh anh ta rất tốt, công việc lại còn ổn định, rất đáng để nương tựa cả đời. Anh mà không mau chóng tỉnh lại thì em sẽ lấy anh ta đấy!”
Tư Mộc nửa đùa nửa thật nói với anh, ánh mắt cô dừng ở trên những bông hoa trên chiếc lọ kia, miệng không ngừng lẩm bẩm. Không biết vì sao cô lại nghĩ ra ý này để kích thích Bạch Hạo Vân cơ chứ.
Cô đi ra ngoài một lát, cho đến khi trở lại, Tư Mộc đã nhìn thấy Bạch Hạo Vân ngồi dậy, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng chạy đến chỗ của anh.
“Bạch Hạo Vân, anh tỉnh rồi à?”
Chân tay của Tư Mộc cuống hết cả lên, không những thế, cô rất muốn nói gì đó với người đàn ông này, nhưng lời nói chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại. Không hiểu vì sao Tư Mộc lại không thể nói thành tiếng.
Hay là cô vui mừng quá chăng?
Sau khi bác sĩ đến giúp Bạch Hạo Vân kiểm tra lại một lượt, sức khỏe của anh hoàn toàn không có vấn đề gì cả, nghỉ ngơi một thời gian nữa là có thể khỏe lại. Thật không ngờ Tư Mộc dùng cách này lại có hiệu quả đấy. Cô mừng đến nỗi phát khóc luôn, hận không thể nhảy vào ôm lấy Bạch Hạo Vân.
Về sau này, mỗi khi nhớ lại, Bạch Hạo Vân lại thường trêu chọc cô.
“Là tại người nào nói với anh chỉ muốn được gả cho anh thôi? Nếu lúc đó mà anh không dậy thì vợ anh sẽ bị người ta cướp mất à?”
Tư Mộc đánh lên người đàn ông này một cái, Bạch Hạo Vân càng ngày càng hư hỏng rồi đó.
Sau khi Bạch Hạo Vân tỉnh lại một thời gian, sức khỏe của anh cũng đã hồi phục, anh và Tư Mộc gấp rút tổ chức hôn lễ. Tư Mộc muốn đợi Bạch Hạo Vân hồi phục hoàn toàn mới tổ chức lễ cưới, nhưng người đàn ông này nhất quyết không chịu, thế là cô đành chịu thua.
Bạch Hạo Vân đã đợi cô lâu lắm rồi, anh không muốn đợi thêm nữa. Lỡ như có người nào đó muốn tới cướp vợ của anh thì sao? Cưới về càng nhanh càng tốt.
Nhưng cũng thật may mắn là hai người đã không bỏ lỡ nhau lần nữa!
#hoàn
Anh là người tốt nhất thế gian!”