(25)
“Tư Giai, tôi nhắc nhở cô một câu, đừng ỷ vào thân phận của mình mà làm càn. Cô ấy không phải là người cô muốn đụng là đụng đâu.”
Ánh mắt của Bạch Hạo Vân hiện lên những tia sắc lạnh, giọng nói mang đầy sự đe dọa. Dám động vào Tư Mộc, thì chỉ có con đường, sống không bằng chết.
Trước sự đe doạ của Bạch Hạo Vân, Tư Giai cực kỳ tức giận, lồng ngực cô ta phập phồng, điều đó cho thấy cơn tức giận của cô ta đã lên đến đỉnh điểm. Hai tay cô ta nắm chặt lại, trợn to mắt nhìn hai người.
“Bạch Hạo Vân, anh....!”
“Tôi làm sao?”
“Anh đừng có quá đáng.”
Bạch Hạo Vân quăng cho cô ta cái ánh nhìn đầy khinh bỉ. Loại phụ nữ này nhìn thật là bẩn mắt mình.
“Tôi quá đáng ở chỗ nào? Tôi chỉ nhắc nhở cô, đừng có động vào Tư Mộc. Nếu cô dám để ngoài tai lời cảnh cáo của tôi, cho dù cô có là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Tư Giai vênh mặt, cằm cô ta hất lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo. Cô ta là đại tiểu thư của Tư gia, xem Bạch Hạo Vân dám làm gì?
“Tôi cứ thích động đến cô ta đấy, anh làm gì được tôi? Anh định đánh tôi sao? Tôi không tin anh có thể làm gì được tôi.”
Tư Giai dường như đã tức giận đến mức không kiểm soát được lời nói của mình. Cô ta căm ghét Tư Mộc, mọi thứ từ nhỏ đều thuộc về cô ta. Nhưng giờ đây, lại có một người có thể đứng ra bảo vệ cho Tư Mộc, cô ta không cam tâm một chút nào.
Khoé môi Bạch Hạo Vân khẽ nhếch lên, hai tay anh khoanh đặt trước ngực, trong đôi mắt thâm sâu kia lộ ra những tia khinh bỉ. Người phụ nữ này, đúng là không tự lượng sức mình.
“Cô nếu muốn biết tôi làm gì cô thì cô cứ thử. Bạch Hạo Vân tôi từ trước tới giờ không hề đánh phụ nữ, đặc biệt là loại phụ nữ như cô. Nhưng chỉ cần cô đụng đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ khiến cô mất đi tất cả trong một đêm.”
Đánh người phụ nữ này, chỉ làm cho Bạch Hạo Vân cảm thấy kinh tởm. Đánh cô ta chỉ làm cho anh bị bẩn tay mà thôi! Trước giờ, anh ưa sạch sẽ, không muốn bị bẩn đâu.
“Bạch Hạo Vân, anh...!”
Tư Giai tức giận, cô ta liếc mắt sang chỗ Bạch Duệ Thần, cánh tay hắn đang siết chặt lại thành nắm đấm. Cô ta lay lay cánh tay của Bạch Duệ Thần, ngụ ý muốn hắn ta làm chủ cho mình.
“Duệ Thần! Anh xem anh trai anh kìa, không coi em ra gì hết.”
Suốt từ nãy, Bạch Duệ Thần vẫn giữ im lặng, không nói gì. Dường như hắn ta đang suy nghĩ điều gì đó? Khuôn mặt hắn nhăn lại, hai bên chân mày cau lại nhưng rất nhanh sau đó đã dãn ra.
Bạch Duệ Thần liếc mắt nhìn Bạch Hạo Vân, ánh mắt hắn chứa đầy sự thù hận. Hắn vốn ghét Bạch Hạo Vân từ lâu rồi, hắn không nói ra nhưng đa phần ai cũng có thể nhìn ra được.
“Bạch Hạo Vân, Tư Giai là vợ tôi. Anh đừng có mong đụng vào cô ấy.”
“Tốt nhất mày quản vợ mày cho tốt, đừng để cho cô ta ra ngoài cắn người lung tung. Nếu không đừng trách tao bẻ gãy răng của cô ta.”
Bạch Hạo Vân dịu dàng nhìn sang chỗ của Tư Mộc, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay trắng nõn kia của cô.
“Đi thôi.”
Tư Mộc không nói được gì, im lặng để người nào đó kéo mình đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người cùng sự phẫn nộ của Tư Giai.
Nhìn hai người lướt qua mình, đột nhiên ánh mắt của Bạch Duệ Thần trở nên sâu thẳm. Lòng hắn tràn ngập phẫn nộ khi chứng kiến cái cảnh Bạch Hạo Vân nắm tay Tư Mộc rời đi. Hắn bị làm sao vậy?
Trước kia, hắn ghét bỏ cô, chỉ muốn cô cút đi cho khuất mắt. Nhưng sau khi gặp lại, nhìn thấy người đàn ông khác cùng nắm tay cô thì hắn lại cảm thấy không cam tâm. Rốt cuộc cảm giác này của hắn là sao?
Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc lên nhà, anh đưa cô lên một căn phòng nhỏ. Nơi này khá là cũ kỹ, bụi vẫn còn bám ở các mặt bàn, cửa sổ, như là lâu rồi chưa có người ở. Chỉ có mỗi ga giường đã được thay mới, còn lại, mọi đồ vật ở đây đều bị bám bụi. Trần nhà thì mạng nhện giăng đầy, hình như chẳng có ai quét dọn.
Cô đưa mắt nhìn một vòng quanh căn phòng này, hai tay để trước ngực, nơi này tuy khá cũ kỹ nhưng chỉ cần dọn dẹp qua lại là được.
Cô khẽ liếc nhìn Bạch Hạo Vân, thấy anh đang trầm ngâm, hình như là đang suy nghĩ điều gì đó? Cô khẽ lay lay cánh tay anh.
“Này, Bạch Hạo Vân!”
Nghe thấy tiếng gọi, Bạch Hạo Vân ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt xinh xắn của cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm mình.
Đây vốn là căn phòng của anh khi anh ở nhà họ Bạch trước khi anh ra nước ngoài. Đã lâu rồi, anh chưa trở lại, nơi này vẫn như xưa. Anh không cho ai được động vào đồ vật ở đây, thế nên người giúp việc không dám tới đây, căn phòng này trở nên như vậy. Bởi vì, anh căm ghét những người ở đây, không muốn bọn họ động vào đồ của mình.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi?”
Nhận thấy Tư Mộc đang muốn nói gì nhưng lại thôi, Bạch Hạo Vân đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ này.
Anh lấy khăn lau qua cho sạch hết lớp bụi trên chiếc ghế đã cũ kia, rồi nhanh chóng đỡ cô ngồi xuống.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Tư Mộc nhìn thẳng vào mắt Bạch Hạo Vân mà hỏi. Người này rốt cuộc là ai? Có thân phận như thế nào? Và, tại sao Bạch Duệ Thần lại gọi anh là anh trai? Những câu hỏi cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu cô, khiến cô không tài nào giải đáp được.
“Và anh với Bạch Duệ Thần, hai người có mối quan hệ như thế nào? “
“Anh và Bạch Duệ Thần kia là anh em cùng cha khác mẹ. Nói một cách khác, anh là con trai của Bạch Tu Văn, là con trai trưởng của nhà họ Bạch.”
Tư Mộc sững sờ nhìn anh, đôi mắt cô mở to ra, như không tin vào mắt mình. Bạch Hạo Vân như thế mà lại là anh trai của Bạch Duệ Thần, đúng là khiến người ta cảm thấy bất ngờ. Đúng rồi, Bạch Hạo Vân cũng mang họ Bạch, tại sao lúc đầu cô lại không để ý đến cơ chứ?
Nếu vậy, tức là Bạch Hạo Vân từng là anh chồng của cô ư? Vậy thì ngay từ đầu, anh đã biết rồi! Nếu thế, lý do anh giúp đỡ cô là gì? Nhìn Bạch Duệ Thần và anh, dường như tình cảm không được tốt lắm. Nếu vậy, chẳng lẽ Bạch Hạo Vân tiếp cận cô là vì muốn trả thù Bạch Duệ Thần?
Lúc này, trong lòng cô rối như tơ vò, cô không biết phải làm sao nữa? Nếu đó đúng là sự thật, vậy thì cô phải làm thế nào đây?
“Vậy, anh tiếp cận tôi, là vì muốn trả thù nhà họ Bạch?”
“Em nghe anh nói hết đã, xong rồi em muốn hỏi gì cũng được.”
“Không sai, anh là con trai của Bạch Tu Văn, nhưng em đã biết, mẹ anh không phải là Tố Thư. Anh hận Bạch Tu Văn, ông ta lợi dụng mẹ anh xong rồi vứt bỏ. Khi biết mẹ mang thai anh, ông ta làm ngơ, không thèm quan tâm đến.
Mẹ vất vả nuôi anh khôn lớn. Năm anh mười tuổi, ông nội đón anh về nhà nhưng không cho phép mẹ anh trở về. Vì bà muốn cho anh một cuộc sống tốt nên đã chấp nhận để họ đón anh trở về.
Anh sống ở đây cũng chẳng vui vẻ là mấy. Anh sống trong cô đơn, bọn họ chỉ quăng cho anh một xấp tiền, để anh tự sinh tự diệt.
Năm anh hai mươi tuổi, mẹ anh mất vì bị bệnh. Thế nên, anh chuyển sang học y, học về phẫu thuật chỉnh hình. Mẹ anh từng bị Tố Thư kia tạt axit lên mặt, khiến khuôn mặt bị biến dạng. Lúc đó, vì không có tiền nên khuôn mặt của bà mới bị hủy hoại nghiêm trọng. Vì vậy, anh mới theo học ngành này, anh hy vọng mọi người sẽ không phải giống mẹ mình.
Đúng là ban đầu anh đã biết em là vợ của Bạch Duệ Thần, nhưng lúc đó hai người vừa mới ly hôn. Anh gặp em là hoàn toàn tình cờ, không hề có sự sắp đặt trước. Còn về việc vì sao anh giúp em nhiều như vậy, lý do anh đã nói rồi, vì em giống mẹ anh. Anh không muốn cuộc đời của em đi vào vết xe đổ của bà.”
Bạch Hạo Vân đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, khuôn mặt của cô vẫn còn đang mơ hồ. Một lúc sau, cô mới bắt đầu có phản ứng trở lại.
Không ngờ rằng Bạch Hạo Vân lại sống như vậy? Mang danh cháu trai trưởng của nhà họ Bạch nhưng cuộc sống lại chẳng dễ dàng gì. Trước đây, cô hay chạy đến nhà họ Bạch chơi với Bạch Duệ Thần, nhưng lại không hề thấy Bạch Hạo Vân đâu.
Lúc đó, Bạch Hạo Vân ở đâu? Theo lời của Bạch Hạo Vân nói, năm anh hai mươi mốt tuổi mới sang nước ngoài, tức là anh ở nước ngoài chín năm. Vậy thời gian trước đó anh ở đâu?
Cô hỏi Bạch Hạo Vân, anh chỉ nói bản thân mình không chịu nổi khi sống ở đây, năm anh mười tám tuổi, sau khi thi đỗ đại học, anh lập tức dọn ra ngoài. Hình như là sống ở ký túc xá thì phải?
Bạch Hạo Vân sống khổ như vậy, thế mà Bạch Duệ Thần lại có thể ăn sung mặc sướng. Nghe nói, hai người cũng chẳng ưa nhau là bao. Bạch Duệ Thần từ nhỏ đã có cha mẹ, có tất cả, nhưng hắn vẫn ghen tị với Bạch Hạo Vân. Đúng là lòng tham không đáy mà.
“Thôi được rồi, xuống nhà thôi, ông nội đang chờ kìa.”
Thấy cô ở đây, anh cũng đã đoán ra được ông nội đã mời cô đến đây. Vừa nãy, sau khi gặp và nói chuyện riêng với ông nội, vừa bước xuống sảnh anh đã bắt gặp cảnh tượng cô với Tư Giai kia đang cãi nhau.
Đoán chắc rằng người phụ nữ kia bày trò, nhưng anh lại đứng quan sát một lúc lâu, anh muốn xem xem Tư Mộc sẽ xử lý như thế nào. Anh cũng không ngờ rằng cô có thể khiến người phụ nữ kia tức đến nỗi không làm được gì.
Khi nhìn thấy Tư Giai chuẩn bị đánh cô, anh mới lao đến ngăn cản cô ta. Người phụ nữ đó đúng là không tự lượng sức mình. Nghe mấy người giúp việc nói cô ta thường xuyên bắt nạt Tư Mộc.
Cứ đợi đấy, để xem Bạch Hạo Vân tôi xử lý cô thế nào?
#còn.
Tên truyện: Cô Vợ Mù.