(52)
Trời ơi, thôi chết tôi rồi!
Trình Mục Vĩ trong lòng không ngừng gào thét, anh khóc không ra nước mắt. Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo đến mức muốn doạ chết người ta kia của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ đoán chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra rồi. Trong lòng của Trình Mục Vĩ đang không ngừng cầu nguyện, lạy trời, khấn phật, mong sao bản thân của mình thoát khỏi kiếp nạn này.
Bạch Hạo Vân, cậu phải hạ hoả. Anh hai của tôi ơi, làm ơn tha cho tôi lần này đi. Tôi vẫn còn muốn sống lắm, chưa muốn chết trong trẻ thế đâu. Đại ca à, cậu có thể thu cái khuôn mặt đáng sợ đằng đằng sát khí kia của cậu lại không? Cậu làm cho tôi sợ đấy.
Trình Mục Vĩ khuôn mặt nhăn nhó, trên môi cố gắng nặn ra một nụ cười. Anh đưa tay gãi gãi đầu, nét mặt cười cười nhìn Bạch Hạo Vân. Trình Mục Vĩ cũng chẳng dám lên tiếng, nếu không, mạng sống khó được bảo toàn.
Trình Mục Vĩ nuốt ực nước bọt một tiếng, anh cố gắng giữ lấy bình thường, nhìn thẳng vào cái gương mặt lạnh như băng kia của Bạch Hạo Vân. Ngoài mặt là thế nhưng trong lòng của Trình Mục Vĩ đang không ngừng run rẩy. Trình Mục Vĩ đang cầu trời khấn phật, chỉ mong thoát khỏi cái kiếp nạn này.
Trình Mục Vĩ liên tục gãi đầu, miệng thì cười hì hì hì nhìn Bạch Hạo Vân, khẽ lên tiếng hỏi.
“Hì hì hì... Bạch Hạo Vân, có chuyện gì không?”
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân lúc này cực kì khó coi. Nhìn Trình Mục Vĩ đang cợt nhả trước mặt mình, Bạch Hạo Vân không nhịn nổi đưa tay táng lên đầu cậu ta một cái nữa. Cái táng của Bạch Hạo Vân dường như rất mạnh, còn tạo ra một tiếng “bốp” to đùng.
“Cậu còn dám hỏi là chuyện gì à? Cậu là đàn ông con trai, sao lại đi bắt nạt một người con gái chân yếu tay mềm cơ chứ? Cậu làm gì Tư Mộc mà để cô ấy suýt khóc thế hả?”
Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ khẽ nhăn lại vì đau. Trình Mục Vĩ đưa tay xoa đầu làm giảm cơn đau, trong lòng thầm mắng một tiếng. Mẹ nó, Bạch Hạo Vân, cậu đánh gì mà đau thế? Người cậu làm bằng xương à? Cậu muốn giết người nhưng làm ơn đừng dùng cách này chứ. Lão tử sắp đau chết rồi!
Trong lòng của Trình Mục Vĩ thầm mắng Bạch Hạo Vân mấy câu nhưng lại không dám thốt ra khỏi miệng của mình. Nói ra chắc Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ không nuốt được cơn tức giận mà xông lên bóp chết Trình Mục Vĩ anh mất. Không không, nếu thế thì thôi đi, Trình Mục Vĩ anh nếu có chết cũng muốn chết thật yên ổn, đừng có bạo lực như vậy chứ.
Trình Mục Vĩ đem cái khuôn mặt nhăn nhó của mình ngẩng đầu lên nhìn cái bộ mặt khó coi kia của Bạch Hạo Vân. Trình Mục Vĩ như là muốn than phiền, kêu trời kêu đất vậy.
“Bạch Hạo Vân, bộ cậu muốn có án mạng xảy ra thật hả? Ra tay gì mà mạnh vậy chứ? Nếu cậu muốn giết người thì có thể chọn cách nào nó nhẹ nhàng một chút được không? Đừng có dùng bạo lực như thế chứ, khổ cho cái thân già của tôi lắm.”
Sắc mặt của Bạch Hạo Vân vẫn chẳng thay đổi một chút nào, lạnh lùng cứ y như một tảng băng vậy. Thanh âm phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân lạnh lẽo đến mức đáng sợ, doạ cho Trình Mục Vĩ run lên cầm cập.
“Cậu còn dám ngồi đó mà oán trách à? Có cần tôi đánh cho cậu cái nữa không? Cậu còn chưa trả lời tôi, cậu làm gì Tư Mộc mà làm cho cô ấy tí nữa thì khóc thế hả?”
Bạch Hạo Vân không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là nhìn thấy Tư Mộc phải đau khổ, sợ nhất là nhìn thấy cô phải rơi nước mắt. Mãi mới làm cho Tư Mộc vui lên một chút, vậy mà cái tên nhiều chuyện thích đi trêu chọc người khác này lại dám..... Bạch Hạo Vân liếc nhìn sang chỗ của Trình Mục Vĩ, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ.
Sự dịu dàng của Bạch Hạo Vân chỉ dành cho hai người phụ nữ duy nhất. Một là người mẹ đã mất hơn mười năm kia của Bạch Hạo Vân anh. Người còn lại chính là người con gái đang ở trước mặt của Bạch Hạo Vân, tên là Tư Mộc.
Còn mấy người còn lại, kể cả mấy người bạn thân của Bạch Hạo Vân anh, anh cũng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy. Bạch Hạo Vân rất ít khi cười đặc biệt là với mấy người ngoài xa lạ kia. Với bạn bè, Bạch Hạo Vân thỉnh thoảng cũng chỉ cười nhạt một cái.
Trước sự truy hỏi, ép cung của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ khóc không thành tiếng. Trời ơi Bạch Hạo Vân ơi, anh hai của tôi ơi, anh lo lắng cho người ta đến vậy à? Thích người ta đến vậy, sao không thổ lộ thẳng đi, giấu trong lòng làm gì? Rồi thấy người ta chuẩn bị khóc là đã sợ sốt vó lên rồi.
Trình Mục Vĩ cười cười, cố gắng giải thích, làm cho cơn giận của Bạch Hạo Vân nguôi đi. Bởi vì Trình Mục Vĩ anh vẫn còn muốn sống lắm, chưa muốn bỏ mạng tại cái tuổi đang phong độ này đâu.
“Tôi có bắt nạt gì cô ấy đâu. Chẳng qua chỉ là trêu cô ấy một chút thôi mà. Ai ngờ cô ấy lại khóc chứ.”
Bạch Hạo Vân cố gắng kìm nén cơn giận, cố gắng không cầm lấy chiếc nồi được làm bằng gang kia đập vào đầu của Trình Mục Vĩ. Bạch Hạo Vân lúc này thật muốn đánh cho cái tên này một trận, nhưng anh vẫn phải cố gắng kiềm chế. Bạch Hạo Vân nhìn Trình Mục Vĩ, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Trình Mục Vĩ.... Tôi cho phép cậu trêu chọc người ta à? Cậu có muốn tôi nói với trưởng khoa để cho cậu làm việc ở bên Mỹ luôn không?”
Nghe đến đây, Trình Mục Vĩ ngay lập tức giãy nảy lên, vội vàng cầu xin Bạch Hạo Vân, giọng nói vô cùng thành khẩn ăn năn hối lỗi.
“Ấy ấy Bạch Hạo Vân, làm người ai lại làm thế chứ. Anh hai của tôi ơi, làm ơn bỏ qua cho tôi đi. Tôi hứa, à không, tôi thề, lần sau tôi sẽ không dám nữa.”
Trình Mục Vĩ sợ hãi, nhìn sang phía bên chỗ Tư Mộc đang ngồi ở đó như là đang muốn cầu cứu vậy. Trình Mục Vĩ chắc chắn rằng, một khi Tư Mộc đã lên tiếng thì chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ nghe lời mà đồng ý bỏ qua cho Trình Mục Vĩ.
Chị hai ơi, mau cứu tôi với! Tôi không muốn chết đâu! Cứu tôi đi, coi như tôi nợ cô một ân tình, mau chóng kêu Bạch Hạo Vân của cô thu gươm thu súng lại đi.
Tư Mộc ngồi bên kia, hốc mắt đỏ ửng, sự tức giận cũng đã được thu lại. Cô nhìn hai người đàn ông trước mặt của mình hình như là sắp đánh nhau rồi thì phải? Rồi hình như là Trình Mục Vĩ đang cầu cứu cô, như muốn cô khuyên Bạch Hạo Vân không tức giận nữa.
Tư Mộc vẫn còn để bụng chuyện Trình Mục Vĩ kêu cô lấy thân báo đáp đấy nha. Đáng nhẽ ra cô nên để Bạch Hạo Vân đánh cho Trình Mục Vĩ một trận, để cho anh ta chừa cái tội đi trêu chọc người khác đi. Tư Mộc biết Trình Mục Vĩ không đánh lại Bạch Hạo Vân đâu, vì thế mới quay sang như muốn cầu cứu Tư Mộc cô, muốn nhờ cô nói giúp cho mình một câu.
Nhưng niệm tình lúc nãy cô vừa đắc tội với Trình Mục Vĩ, hơn nữa anh ta còn ngồi nghe Tư Mộc tâm sự cả buổi. Lòng thương xót người ta của Tư Mộc lại nổi lên. Cô quay sang nhìn khuôn mặt cực kỳ khó coi của Bạch Hạo Vân, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Bạch Hạo Vân, được rồi. Đừng đánh anh ta nữa. Tôi không sao đâu. Bị Trình Mục Vĩ trêu chọc có mấy câu thôi mà, bỏ qua cho anh ta đi! Lỡ anh đánh anh ta nhập viện vì bị thương thì anh sẽ phải ngồi ăn cơm trong tù đấy!”
Nhìn thấy Tư Mộc đang muốn giúp đỡ mình, Trình Mục Vĩ ngàn lần biết ơn người con gái tốt bụng này. Ngay lập tức, Trình Mục Vĩ liền phụ hoạ theo Tư Mộc.
“Phải đó Bạch Hạo Vân. Tương lai cậu còn dài, còn rộng mở ở phía trước. Đừng có vì một phút nông nổi, ra tay đánh một người như tôi, cậu sẽ phải ăn cơm tù đấy. Cậu hãy suy nghĩ đến tương lai, đến thế hệ sau này, đến vợ con tương lai của cậu mà bỏ qua cho tôi đi!”
Trình Mục Vĩ liên tục gật đầu, giọng nói mang theo đầy triết lý như cố gắng làm cho Bạch Hạo Vân nguôi cơn giận.
Bạch Hạo Vân chẳng thèm quan tâm đến mấy lời mà Trình Mục Vĩ kia nói, anh hoàn toàn bỏ mấy lời nói đó ở ngoài tai. Bạch Hạo Vân lúc này chỉ nhìn sang phía Tư Mộc như là đang trách mắng cô. Nhưng Bạch Hạo Vân nói cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại không mang theo vẻ gắt gỏng như khi anh nói chuyện với cả Trình Mục Vĩ, cái người đang ngồi bên cạnh đó.
“Em đó, tốt bụng quá mức đấy! Cậu ta trêu chọc gì em anh không muốn biết, nhưng chắc chắn đó không phải là chuyện tốt lành gì mới khiến cho em phát khóc như vậy. Đáng nhẽ ra em nên nhẫn tâm một chút, cứ việc ngồi ở đó xem anh đập cho cậu ta một trận.”
Vừa nói, Bạch Hạo Vân vừa liếc xéo Trình Mục Vĩ đang run lẩy bẩy ở bên cạnh mình kia.
Tư Mộc thấy hình như là Bạch Hạo Vân đang trách móc mình, cô có chút phật lòng nhưng không hề thể hiện ra bên ngoài. Tư Mộc vẫn cố gắng khuyên can bọn họ.
“Thôi được rồi mà, kệ cho anh ta trêu chọc một chút, không sao đâu. Nể tình đây là lần đầu tôi và anh ta gặp mặt, anh ta vốn chưa hiểu rõ tôi nên mới vậy. Chắc chắn lần sau sẽ không như vậy đâu.”
“....”
“Hơn nữa, Bạch Hạo Vân, đứng nói nãy giờ, anh không cảm thấy đói hả? Anh không đói nhưng còn tôi đói sắp chết rồi đây này. Anh bảo vào bếp nấu cháo, vậy, cháo đâu? Tôi muốn ăn rồi còn uống thuốc.”
Tư Mộc chu môi ra, đầu ngó nghiêng khắp xung quanh. Cô đang muốn đánh lạc hướng Bạch Hạo Vân.
Bạch Hạo Vân sắc mặt liền lập tức thay đổi. Đấy, suýt chút nữa anh quên mất Tư Mộc đang bệnh, còn chưa có gì vào trong bụng. Chỉ vì cái tên nhiều chuyện Trình Mục Vĩ này, làm Bạch Hạo Vân anh tức giận mà quên béng mất.
Bạch Hạo Vân liếc nhìn Trình Mục Vĩ, giọng nói phát ra mang theo sự cảnh cáo.
“Trình Mục Vĩ, coi như cậu may mắn. Lần này tôi tạm bỏ qua cho cậu. Nếu tôi quay lại mà còn như vậy nữa, cậu cứ liệu thần hồn.”
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.