(23)
“Tư Mộc!”
Nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình, sắc mặt của Tư Giai bỗng tái xanh. Lòng của cô ta đang cực kỳ hoảng loạn, đôi mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào người của Tư Mộc.
Tư Mộc nhìn thấy được rồi?
Khuôn mặt cũng không còn sẹo nữa.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Trong khi hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cô ta, không có cách nào giải đáp thì Bạch Duệ Thần đã đưa ông cụ đi chỗ khác để tránh xảy ra xung đột giữa cô ta với ông.
Ánh mắt của Tư Giai vẫn dừng trên người cô, đôi đồng tử co lại, mắt cô ta trợn to như không thể nào tin được.
Tư Mộc không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát thái độ, biểu hiện của chị ta. Ánh mắt cô sắc lạnh chứ không có yếu đuối như trước nữa. Bạch Hạo Vân đã từng nói với cô rằng, cuộc đời của mình là do mình làm chủ, không ai có quyền bắt mình phải sống theo ý họ. Hơn nữa, không thể quá yếu đuối nhu nhược cứ để cho người ta bắt nạt được.
Bây giờ, khi đối diện với chị ta, cô không hề sợ nữa. Cô thật sự muốn xem xem chị ta muốn làm gì cô đây. Đôi môi cô khẽ nhếch lên như đang khiêu khích chị ta.
Tư Giai chôn chân tại chỗ, không thể ngờ rằng sau một thời gian đứa em gái của mình lại thay đổi như vậy. Cô nhìn thấy được, khuôn mặt lại có thể chữa khỏi. Khí thế của Tư Mộc hôm nay hoàn toàn lấn át cô ta.
Tuy hôm nay Tư Giai diện một chiếc váy đắt tiền, thuộc hàng sang trọng, cao cấp đấy nhưng khi mặc lên người cô ta lại không thể so sánh được với Tư Mộc. Mặc dù chiếc váy Tư Mộc đang mặc trên người chỉ là một chiếc váy đơn giản, rẻ tiền hơn bộ đồ của Tư Giai rất nhiều.
Một lúc lâu sau, Tư Giai mới liếc xẻo cô, cô ta vênh mặt lên.
“Con mù kia, hôm nay mày đến đây làm gì?”
Chị ta nhấn mạnh chữ “mù” ý muốn nhắc cho cô nhớ đừng quên trước đây cô thua chị ta thảm hại thế nào.
“À tao quên mất, bây giờ mày nhìn thấy được rồi nhỉ?”
“Sao, ăn bám được lão già nào lắm tiền nên mới chữa được mắt với cái khuôn mặt kinh tởm kia phải không?”
“Sao? Bị tao nói trúng tim đen rồi mới không mở miệng được phải không?”
Mặc cho chị ta muốn nói gì thì nói, mặc kệ chị ta dùng những lời lẽ cay độc nhất để sỉ nhục cô, cô vẫn chẳng thèm lên tiếng. Coi như chó sủa qua tai mà thôi.
Trên mặt của Tư Giai thể hiện rõ sự khinh bỉ, còn không thèm nhìn cô, cô ta chỉ đứng đấy mà nói luyên thuyên.
“Em gái à, chắc em cũng nghe được tin chị cùng với Bạch Duệ Thần đã kết hôn rồi nhỉ? Em biết không, hôn lễ của bọn chị cực kỳ sang trọng, rất nhiều khách khứa đến tham dự. Hơn nữa, cái gì trong hôn lễ cũng thuộc loại sang trọng nhất. Không giống như ai kia đâu.”
Chị ta đang cố tình khoe khoang đây chứ đâu nữa. Ý chị ta chính là hôn lễ của bọn họ thuộc dạng cao cấp, không giống như lần cô cùng Bạch Duệ Thần kết hôn, chỉ tổ chức cho có lệ.
Thật ra, tin hai bọn họ kết hôn khi ở bên Mỹ cô đã biết rồi. Chính vào cái ngày cô được đẩy vào phòng phẫu thuật kia, thì chính là ngày hai bọn họ kết hôn.
Sau khi phẫu thuật thành công, Bạch Hạo Vân mới nói cho cô biết tin này. Lúc đó, tuy cô đau khổ nhưng mà vẫn phải mỉm cười.
“Tôi không sao đâu. Bạch Duệ Thần với tôi đã trở thành quá khứ rồi. Có níu kéo Cung chẳng làm được gì. Chỉ khiến cho người ta càng ghét mình mà thôi.”
Cô vẫn chẳng thèm trả lời Tư Giai một câu nào, làm cho chị ta tức điên lên. Tức thì tức nhưng vẫn phải giữ hình tượng Bạch thiếu phu nhân, khuôn mặt chị ta tuy ôn hòa nhưng giọng nói đã mang vài phần giận dữ.
“Tư Mộc à, bây giờ em phải gọi Bạch Duệ Thần bằng hai tiếng anh rể rồi đấy.”
Tư Giai cố tình nhấn mạnh hai chữ “anh rể”, cô ta muốn nhìn thấy sự đau khổ, tuyệt vọng trên gương mặt xinh đẹp kia của cô.
Nhưng xem ra cô ta phải thất vọng rồi, Tư Mộc kiên cường hơn những gì mà cô ta nghĩ. Trên gương mặt xinh đẹp kia của cô đã xuất hiện những nụ cười. Đó không phải là sự vui mừng của một đứa em khi nghe tin chị gái của mình kết hôn mà đó chính là sự khinh thường, chán ghét đến đỉnh điểm.
Cô cũng chẳng biết phải nói gì trong cái trường hợp này nữa. Con người của Tư Giai vốn đã thích khoe khoang rồi. Vậy cô đành phải vểnh tai lên nghe chị ta khoe vậy chứ biết làm sao giờ?
Cái thái độ dửng dưng, chẳng thèm quan tâm, mặc kệ sự đời kia của cô chính là đã chọc đến cơn giận dữ của Tư Giai. Hai tay của cô ta siết chặt thành nắm đấm, chân của cô ta liên tục giậm xuống đất. Lúc này cô ta thật muốn xông tới đánh cô nhưng không thể để cho mọi người cười chê được.
Vừa lúc ấy, Bạch Duệ Thần đang chuẩn bị tiến tới chỗ hai người bọn họ đang đứng.
Tư Giai liếc nhìn Tư Mộc, môi cô ta cong lên, dường như đang có một âm mưu nào đó.
Do Tư Mộc đứng đối diện với Tư Giai, tầm nhìn trước mắt bị chị ta che lấp mất nên cô hoàn toàn không nhìn thấy Bạch Duệ Thần đang tiến tới chỗ mình. Nhưng nhìn cái nét mặt kia của Tư Giai, cô đã cảm nhận được có điều chẳng lành. Người phụ nữ này chắc chắn đang có ý định làm gì đó. Khuôn mặt của chị ta hoàn toàn hiện lên tất cả mọi thứ.
Khi Bạch Duệ Thần chuẩn bị bước tới, Tư Giai túm lấy cánh tay của Tư Mộc tát lên mặt mình một nhát. Năm ngón tay đỏ ửng in rõ mồn một trên gương mặt của chị ta.
Cô ta lại bắt đầu diễn trò.
“Tư Mộc, chị biết em ghét chị nhưng cũng đừng nói những lời nói đó chứ. Chị biết em vẫn để trong lòng chuyện chị kết hôn cùng Duệ Thần, nhưng bọn chị là thật lòng yêu nhau. Mong em chúc phúc cho chị và anh ấy.”
Thấy Tư Giai khóc lóc, Bạch Duệ Thần liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt hắn lộ rõ những tia khinh bỉ.
“Cô làm gì vợ tôi?”
Tư Mộc cười nhạt. Từ khi thấy Bạch Duệ Thần là cô hoàn toàn hiểu ra vấn đề rồi. Chị ta lại muốn dùng mấy cái chiêu cũ rích này để đổ tội lên đầu cô đây mà. Có điều, cô sẽ không để chị ta muốn làm gì thì làm đâu.
Cô đưa mắt nhìn Bạch Duệ Thần, khuôn mặt đầy sự khiêu khích.
“À, anh thì ra là anh rể à? Anh hỏi xảy ra chuyện gì, vậy anh đoán xem?”
Cô hất cằm. Nếu như là cô của trước đây, nhất định sẽ hết mực giải thích rằng mình không làm, là chị ta hãm hại cô. Nhưng Tư Mộc cô của bây giờ hoàn toàn khác rồi. Cô đã biết trước là cho dù có giải thích thế nào thì Bạch Duệ Thần cũng sẽ không tin mình. Vậy thì giải thích làm đếch gì? Tốn hơi, tốn nước bọt, lại còn phí sức.
Thế thì thà rằng im lặng xem kịch còn hơn. Xem xem bọn họ muốn làm gì? Xem Bạch Duệ Thần sẽ xử lý như thế nào? Mặc kệ bọn họ muốn nghĩ sao thì tùy.
Nhìn dáng vẻ này của Tư Mộc khiến Bạch Duệ Thần phải giật mình, hết sức bất ngờ. Chỉ sau mấy tháng không gặp mà người con gái này như biến thành một người khác vậy. Hắn không tài nào tin nổi vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Nhìn thấy sự tức giận trên gương mặt của Bạch Duệ Thần, Tư Giai lại càng muốn đổ thêm dầu vào lửa.
“Thần, anh đừng trách em ấy. Em ấy chỉ là tức giận nhất thời thôi, chứ không cố ý làm vậy đâu.”
Bạch Duệ Thần vẫn nhìn cô, đôi mắt chứa đầy lửa giận, lời nói của Tư Giai lại càng khiến hắn ta trở nên giận dữ.
“Nói, là cô đánh cô ấy?”
Tư Giai vẫn tiếp tục giả vờ như đang giải thích nhưng thực chất cô ta đang muốn Bạch Duệ Thần ra tay đánh cô.
Tư Mộc cũng chẳng thèm trả lời. Đánh chị ta? Hắn ta muốn nghĩ sao thì tùy. Cô nói hắn cũng đâu có tin. Thế thì nói làm gì cho nó mệt người. Giữ sức về nhà ngủ một giấc còn tốt hơn.
“Tư Mộc, cô....!”
Bạch Duệ Thần không tài nào chịu nổi sự khiêu khích của Tư Mộc, hắn tức giận đến đỉnh điểm, rống lên một tiếng thật lớn.
Mọi người xung quanh liền lập tức xúm lại chỗ bọn họ chỉ chờ xem truyện hay.
Tư Giai nhếch mép nhưng không ai nhìn thấy, trong lòng cô ta đang cực kỳ vui sướng. Tư Mộc, lần này mày chết chắc rồi! Để tao xem mày còn dám đấu với tao nữa hay không?
Ngay lập tức Tư Mộc đáp trả lại lời nói của Bạch Duệ Thần.
“Anh bị điên à? Nói to thế làm tôi điếc hết cả tai. Anh cho rằng tôi đánh chị ta thì cứ cho là như vậy đi. Hỏi tôi làm gì? Thừa hơi à? Nếu thừa hơi thì nhường cho người khác, không phải ai cũng có nhiều hơi, nhiều sức lực như anh đâu.”
Nghĩ là cô như trước đây chắc? Xin lỗi đi! Tư Mộc này không dễ bắt nạt đến thế đâu.
Bạch Duệ Thần không có cách nào phản bác lại lời nói của Tư Mộc. Đây là lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ nhục mạ đến nỗi không thể nói được gì đấy. Hơn nữa, người này lại còn là vợ cũ của hắn. Hiện tại, thân phận lại chính là em vợ của Bạch Duệ Thần hắn.
Bạch Duệ Thần tức đến đỏ mặt nhưng không biết làm thế nào.
Tư Mộc nhìn hắn tức thế kia, cô thật sự rất muốn cười vào mặt hắn đấy. Vẻ mặt cái tên này khi tức giận là tấu hài chứ không phải là khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhưng có lẽ, chỉ có mỗi cô cảm thấy chính là như vậy thôi. Còn mấy người khác ai nấy đều sợ tái xanh mặt mũi lại rồi kìa.
“Xin lỗi mau!”
Bạch Duệ Thần trừng mắt nhìn cô.
“Xin lỗi ai? Tôi làm gì à? Mà phải xin lỗi?”
“Tư Mộc, cô đừng có không coi ai ra gì. Nể tình cô là em của Tư Giai, chỉ cần cô xin lỗi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
“Nhưng tôi làm gì chị ta à mà phải xin lỗi?”
Cái sự ngây thơ kia của Tư Mộc khiến Bạch Duệ Thần như muốn phát điên lên.
“Cô đánh cô ấy không phải nên xin lỗi hay sao?”
“Rồi con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đánh chị ta? Mà cho dù anh có nhìn thấy đi chăng nữa, có đảm bảo rằng, mắt anh không bị mờ hay hư hại gì đấy chứ?”
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.