(66)
“Thật sự không sao mà!”
Tư Mộc nhìn Bạch Hạo Vân, cô đưa tay gãi gãi đầu, miệng cười hì hì như muốn xác nhận là bản thân của cô không có bị gì hết. Ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng của Tư Mộc đang không ngừng gào thét.
Lại đến anh nữa, Bạch Hạo Vân! Anh thấy tôi chưa đủ khổ hay sao mà lại muốn đổ thêm dầu vào lửa như thế này chứ. Mãi mới giải quyết xong Trình Mục Vĩ, giờ lại đến cả Bạch Hạo Vân anh nữa. Cứ như thế này chắc tôi chết vì điên mất!
Lúc này, Tư Mộc thật sự rất muốn xông lên mà đập cho Bạch Hạo Vân một phát mất! Mãi cô mới có thể đối phó với một Trình Mục Vĩ, bây giờ Bạch Hạo Vân lại cứ thích bới móc ra cơ chứ lị. Một mình sức của Tư Mộc cô làm sao có thể đối phó với hai cái con người này cơ chứ? Muốn Tư Mộc cô tức đến ói ra máu mà chết thì mới chịu được à?
Tuy là Tư Mộc biết Bạch Hạo Vân lo lắng cho mình, Tư vấn cũng rất là biết ơn Bạch Hạo Vân. Nhưng làm ơn, đừng có bới móc mấy thứ mà Tư Mộc muốn giấu đi chứ! Tư Mộc cô đã sắp xấu hổ chết rồi, lại còn cứ thích lôi mấy chuyện này ra mới được.
Haizz, sao số của Tư Mộc lại khổ đến vậy nhỉ? Hết Trình Mục Vĩ hỏi, bây giờ lại đến Bạch Hạo Vân, thế mới chết cơ chứ. Tư Mộc đang không biết làm thế nào để có thể trốn khỏi cái tình hình này đây. Ở đây, Tư Mộc cảm thấy không khí nó đã ngột ngạt đến mức khó chịu rồi, cô sắp không thể thở được rồi đây. Chỉ muốn chui về phòng của mình ngay lập tức.
Mà cũng thật là, tự dưng Tư Mộc lúc đó lại có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Hạo Vân được nhỉ. Tại sao một người con gái như Tư Mộc lại có thể mất hết liêm sỉ mà đi say sưa nhìn ngắm một người con trai như vậy chứ? Ôi, thật là tức chết mà! Để rồi bây giờ tự dưng rước cái hoạ vào thân mình đây này.
Sao trước giờ Tư Mộc lại không phát hiện ra, bản thân cô lại bị mắc phải căn bệnh mê trai này vậy nhỉ? Tư Mộc thật sự muốn tát cho bản thân mình một cái cho tỉnh ra, chứ không thể để cái tình trạng như thế này tiếp tục xảy ra được.
Nếu đã xảy ra một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, rồi lần thứ ba xảy ra. Tư Mộc chắc chắn là như vậy. Vậy thì Tư Mộc phải làm như thế nào bây giờ trời? Cô với Bạch Hạo Vân sống cùng một nhà, chắc chắn chuyện này sẽ xảy ra một cách thường xuyên.
Lần này may mắn Bạch Hạo Vân không phát hiện ra. Nhưng còn có lần sau, lần sau nữa thì sao? Tư Mộc không dám đảm bảo là mình sẽ luôn may mắn như ngày hôm nay. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân lúc đó cũng chỉ đang chăm chú nhìn vào tờ giấy trong tay của anh, nên mới không chú ý đến Tư Mộc. Vì thế, Tư Mộc mới không bị Bạch Hạo Vân phát hiện ra là bản thân của Tư Mộc đang nhìn trộm mình.
Nhưng nếu thật sự có lần sau, chắc chắn Tư Mộc sẽ không may mắn như ngày hôm nay đâu. Bởi vì, Tư Mộc biết rằng, Bạch Hạo Vân cực kì là thông minh, lại còn nhạy bén, có thể dễ dàng nhìn ra được người khác đang nghĩ gì. Và hơn thế nữa, lúc đó cũng chỉ có hai người, sẽ không có người thứ ba giống như Trình Mục Vĩ như hôm nay.
Nếu mà để cho Bạch Hạo Vân phát hiện ra, chắc chắn Tư Mộc sẽ xấu hổ đến chết mất! Tư Mộc chắc chắn sẽ bị Bạch Hạo Vân trêu cho mấy câu nhưng lại không thể chịu được đả kích này. Có khi lúc đó Tư Mộc lại muốn đâm đầu vào tường tự tử cho đỡ nhục mất.
Haizz, Tư Mộc lên làm gì bây giờ đây trời ơi? Chẳng lẽ lại dọn ra ngoài ở? Ý nghĩa này vừa mới loé lên, Tư Mộc phải ngay lập tức gạt bỏ đi cái suy nghĩ này đi ra khỏi đầu của mình.
Tốt nhất là Tư Mộc nên bỏ cái ý nghĩ này đi. Chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ không cho phép Tư Mộc dọn ra ngoài để ở một mình đâu. Cho dù Tư Mộc có chống đối thế nào Bạch Hạo Vân cũng không cho phép, cho dù là có phải nhốt Tư Mộc lại trong phòng.
Bạch Hạo Vân làm vậy cũng chỉ là đang lo lắng cho Tư Mộc mà thôi. Bạch Hạo Vân sợ Tư Mộc dọn ra ngoài, lỡ có gì bất trắc, Bạch Hạo Vân làm sao có thể giúp đỡ cho cô được. Hơn nữa, Tư Mộc là con gái, một thân một mình ra ngoài thuê phòng trọ, nhỡ gặp phải bọn du côn hay trộm cướp thì làm thế nào
Tư Mộc lại rất rụt rè, nhút nhát, không biết cách xử lý. Lỡ gặp phải chuyện gì gây nguy hiểm đến tính mạng, mà bên cạnh lại không có một ai, thì Tư Mộc sẽ ra sao? Đây chính là điều khiến cho Bạch Hạo Vân cực kì lo lắng. Vì thế, Bạch Hạo Vân mới đề nghị với Tư Mộc ở tạm nhà của anh đi, sau này đi tìm việc làm kiếm tiền trả tiền thuê nhà cho Bạch Hạo Vân anh là được.
Lúc đó, Tư Mộc cũng sợ mình gặp phải nguy hiểm nên mới chấp nhận lời đề nghị của Bạch Hạo Vân. Nhưng mà, lúc này, không hiểu sao, Tư Mộc lại mắc phải căn bệnh mê trai thế này, nên cô mới không biết phải làm thế nào nữa?
Chuyện này cũng không tính là gì nhưng đối với một cô gái nhút nhát, hay cảm thấy xấu hổ khi bị trêu chọc như Tư Mộc thì đó lại là một vấn đề rất lớn đấy. Hơn nữa, nếu mà để cho đối phương phát hiện ra việc cô cứ ngây ngô nhìn ngắm người ta, chắc chắn Tư Mộc sẽ cảm thấy xấu hổ muốn chết!
Trên gương mặt của Tư Mộc cố gắng nặn ra một nụ cười nhưng trong lòng của Tư Mộc đang không ngừng gào thét dữ dội.
Làm ơn tha cho tôi đi Bạch Hạo Vân, đừng có nhìn chằm chằm vào tôi như thế chứ. Anh làm tôi cảm thấy sợ đấy anh trai. Tôi đâu có làm gì anh đâu, làm ơn đừng có nhìn tôi với cái ánh mắt như vậy, khiến tôi không thở được đâu. Bạch Hạo Vân, đừng nhìn nữa. Anh mà nhìn nữa chắc tôi lên cơn đau tim mất!
Quả thật, từ lúc nãy đến giờ Bạch Hạo Vân vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm Tư Mộc với ánh mắt hơi nghi ngờ. Bạch Hạo Vân nheo mắt lại nhìn khuôn mặt vẫn còn một chút đỏ ửng vẫn đang cười hì hì kia của Tư Mộc. Bạch Hạo Vân cứ nhìn Tư Mộc như vậy trong một lúc lâu khiến cho Tư Mộc thật sự không biết làm gì cả.
Tư Mộc cũng chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo, cứng nhắc trên gương mặt của mình. Tư Mộc chỉ muốn cho Bạch Hạo Vân thấy rằng cô vẫn còn rất ổn, không hề làm sao hết.
Mà thật sự Tư Mộc đâu có làm sao đâu, chỉ là vì xấu hổ nên khiến cho gương mặt của cô đỏ ửng như một trái cà chua chín mà thôi! Tư Mộc mỗi khi xấu hổ đều như vậy đấy, mặt đỏ, toàn thân bỗng nóng lên khiến cho người ta tưởng rằng Tư Mộc bị bệnh thật luôn.
Trên gương mặt của Bạch Hạo Vân chứa đầy sự không tin tưởng. Đặc biệt là cái ánh mắt kia của Bạch Hạo Vân đã thể hiện rõ điều đó. Thể hiện rõ sự không tin tưởng sâu trong ánh mắt kia khiến cho Tư Mộc cực kì là bực mình.
“Này Bạch Hạo Vân, anh như vậy là sao chứ? Anh không tin tôi à? Tôi nói thật, tôi thật sự không sao, sao anh lại không tin thế nhỉ?”
Giọng nói phát ra từ miệng của Tư Mộc mang theo vẻ trách mắng, giận dỗi như là một người con gái vừa mới lớn vậy. Tư Mộc giơ tay lên định đánh cho Bạch Hạo Vân một phát cơ nhưng Trình Mục Vĩ vẫn còn ở đây nên Tư Mộc không thể làm vậy được.
Nhưng mà Tư Mộc tức chết đi được vì cái thái độ này của Bạch Hạo Vân. Muốn chọc cô tức chết hay gì.
Còn về Trình Mục Vĩ đang ngồi ở phía bên kia xem kịch hay, trong lòng không khỏi hả hê. Tư Mộc, giờ cuối cùng cô cũng đã biết được cảm giác của tôi rồi đúng không? Một khi Bạch Hạo Vân không tin tưởng ai đó thì cậu ta sẽ thể hiện rõ ra bên ngoài, khiến cho người ta như muốn tức điên lên vậy đấy.
Ha ha ha, để tôi xem Tư Mộc cô làm gì được Bạch Hạo Vân. Cô yên tâm, tôi sẽ đứng về phía cô. Trình Mục Vĩ tôi đây cũng sắp bị Bạch Hạo Vân làm cho tức chết rồi. Tôi ủng hộ việc cô cầm cái gì đó phang vào mặt của Bạch Hạo Vân một cái, cho cậu ta chừa cái thói thích đi bắt nạt, chèn ép người khác đi.
Bạch Hạo Vân, để tôi xem lần này cậu có thể làm gì được. Tôi thì cậu có thể đánh lại, nhưng với Tư Mộc, người con gái mà cậu yêu thương, Bạch Hạo Vân cậu chắc chắn sẽ không dám ra tay với cô ấy đâu. Để tôi xem lần này cậu tìm cách nào để thoát khỏi đây hê hê hê hê hê hê hê hê hê.
Trong lòng của Trình Mục Vĩ đang cực kì hả hê. Trình Mục Vĩ đang trông đợi xem Tư Mộc sẽ làm cách nào để xử lý Bạch Hạo Vân. Trình Mục Vĩ chỉ việc ngồi đó mà xem kịch hay, ngồi đó làm ngư ông đắc lợi. Hơn nữa, Trình Mục Vĩ còn nghĩ rằng Bạch Hạo Vân sẽ không làm gì được mình cơ. Vì Bạch Hạo Vân còn phải đối mặt với người con gái tên Tư Mộc trước mắt.
Nhưng xem ra, phải khiến cho Trình Mục Vĩ thất vọng rồi. Tư Mộc vốn không định làm gì Bạch Hạo Vân cả, khiến cho Trình Mục Vĩ không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Thật ra, không phải là Tư Mộc không có ý định làm gì Bạch Hạo Vân. Cô còn định xông lên đánh cho Bạch Hạo Vân mấy phát vì cái tội dám không tin tưởng cô cơ.
Nhưng chưa kịp làm vậy, cánh tay của Bạch Hạo Vân khẽ nhẹ nhàng xoa đầu của Tư Mộc, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp. Bạch Hạo Vân bật cười nhìn Tư Mộc, nụ cười trên môi của Bạch Hạo Vân mang theo một chút khổ sở nhưng vẫn muốn dỗ ngọt người con gái đang giận dỗi trước mắt mình đây.
“Được rồi mà! Đừng giận nữa! Không phải là anh không tin em, chỉ là anh lo lắng cho sức khỏe của em mà thôi! Nếu em đã không có vấn đề gì nữa thì anh cảm thấy yên tâm hơn rồi!”
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.