(28)
“Duệ Thần, cứu em. Cứu em với. Em không biết bơi.”
“Duệ Thần!”
“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a!”
“Cứu em với!”
Tư Giai vùng vẫy trong nước, thân thể bập bềnh trôi nổi trên nền nước xanh ngắt. Cô ta liên tục la hét kêu cứu, như thể như là sắp chết rồi vậy. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, cô ta biết bơi từ nhỏ rồi.
Phía bên kia, Tư Mộc cũng chẳng hề khá khẩm hơn chút nào. Cô không biết bơi, từ nhỏ cô đã bị cô lập hoàn toàn với thế giới thực tại. Cô vùng vẫy, hai cánh tay nhô lên khỏi mặt nước, cố gắng làm mọi người chú ý đến mình.
Nhưng hình như cơ thể của cô càng ngày càng chìm xuống dưới. Bể bơi này tuy không sâu, nhưng dường như ông trời chẳng thương xót cho cô, bỗng nhiên chân cô bị chuột rút, đau một cách dữ dội. Khuôn mặt cô nhăn nhó lại vì đau đớn, chân không tài nào có thể cử động được.
Đầu óc cô lúc này là một mảnh hỗn loạn, cô cảm nhận được rằng, ánh sáng đang mờ dần, nhạt dần đi. Hai bên tai chỉ có tiếng ù ù cùng tiếng nước bạch bạch, những tiếng nói của đám người kia cô hoàn toàn không nghe thấy.
Đám người kia, chỉ biết đứng đó để xem trò vui. Không một ai chịu nhảy xuống cứu người, bọn họ chỉ đứng đó cười nói, chỉ trỏ rồi đổ trách nhiệm lên đầu những người khác. Lòng người quả nhiên khó đoán, nhìn hai người phụ nữ đang vùng vẫy dưới kia nhưng chẳng một ai chịu nhảy xuống cứu họ lên.
Tư Mộc dường như mất hết ý thức, ý thức cô hoàn toàn mơ hồ, cô chỉ thấy thoáng qua bóng dáng của Bạch Duệ Thần đang lao về phía Tư Giai. Hắn ôm cô ta rồi đưa cô ta vào bờ. Bạch Duệ Thần không hề để ý đến người phụ nữ đang vùng vẫy ở dưới hồ kia.
Bạch Duệ Thần nhìn thấy cô, nhưng hắn vẫn kiên quyết quay lưng bế Tư Giai đi, mặc kệ người con gái gần như sắp chết ở dưới hồ bơi kia.
Nhìn bóng lưng của Bạch Duệ Thần đang khuất dần kia, trong lòng Tư Mộc dâng lên một nỗi chua xót cực điểm. Cô tự mắng bản thân mình, người ta đâu có yêu mày, mày còn hy vọng người ta cứu mày làm cái gì? Tỉnh mộng đi, đừng có ngu ngốc như vậy nữa.
Dần dần, cánh tay của cô trở nên mệt lả, không tài nào cử động được nữa. Lực đập của cánh tay cô chậm dần chậm dần rồi từ từ dừng lại. Một giọt nước mắt từ nơi khoé mi cô chảy ra, hoà vào dòng nước mặn chát trong hồ. Đây là giọt nước mắt đầu tiên mà cô rơi ra kể từ khi cô nhìn thấy được ánh sáng.
Lần này, có phải cô sẽ chết không? Cuộc đời của cô sẽ phải kết thúc như vậy sao? Cô còn bao nhiêu mục tiêu mình chưa hoàn thành ở phía trước, cô thật sự không muốn kết thúc cuộc đời của mình như vậy. Nhưng lần này, có lẽ cô đã không còn hy vọng nữa rồi.
Trong cơn mê man, cô nhìn thấy gương mặt của một cậu bé. Gương mặt này, sao lại quen đến thế! Là anh ấy, là người đã cứu cô hồi nhỏ không phải sao? Đây có lẽ là mơ chăng? Nhưng tại sao cô lại mơ thấy anh ấy?
Đây chính là mối tình đầu của cô, người từng cứu cô một mạng hồi nhỏ. Cô cho rằng người ấy là Bạch Duệ Thần nên mới đem lòng yêu hắn ta sâu đậm. Nhưng lâu dần, cô nghi ngờ người đó không phải là Bạch Duệ Thần.
Nhìn thấy chàng trai ấy, nụ cười anh ấy như sưởi ấm trái tim cô vậy. Trước khi chết, được nhìn thấy chàng trai ấy một lần, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Bóng dáng anh ấy mờ dần mờ dần rồi hoàn toàn biến mất. Trước mắt cô bây giờ chính là một màu đen bao phủ. Cô, chết rồi sao?
Không biết bao lâu, Bạch Hạo Vân mới có thể đưa được Tư Mộc lên bờ. Cô gái nhỏ này dường như không muốn sống. Thân thể cô lạnh ngắt, nếu không phải từng nhịp thở yếu ớt của cô phả vào bờ vai rắn chắc của anh thì anh cứ tưởng rằng mình là đang ôm một cái xác chết lạnh ngắt.
Bạch Hạo Vân chỉ đi có mấy phút mà cô lại thành ra như vậy. Cũng may khi anh tới chỗ anh dặn dò cô nhưng lại không thấy cô. Anh chạy đi tìm cô ở khắp nơi, cứ nghĩ cô lạc đường thôi.
Ai ngờ anh thấy người ta nói rằng có một cô gái đang vùng vẫy ở dưới hồ bơi kia, như là sắp chết đuối rồi. Bạch Hạo Vân có một dự cảm không lành, lập tức chạy đến phía hồ bơi. Lúc Bạch Hạo Vân anh vừa đến thì chính là lúc cô từ bỏ, chính là lúc cô tuyệt vọng nhất.
Cô gái nhỏ này không biết bơi, Bạch Hạo Vân sực nhớ ra trong đầu. Anh lập tức cởi bỏ chiếc áo vest trên người mình ra cho bớt nặng, rồi lập tức nhảy xuống cứu cô lên.
Cô còn một chút ý thức nhưng hình như không có nhận ra anh. Anh ôm lấy thân thể cô, giúp cô bớt lạnh hơn. Chứng kiến cô ngất đi, Bạch Hạo Vân không khỏi hoảng loạn. Anh ngay lập tức kéo cô lên bờ. Chiếc váy cô mặc đã thấm ướt nước nên việc di chuyển là hết sức khó khăn.
Mãi một lúc sau, anh mới đưa được cô lên bờ. Đặt cô xuống nền đất, anh lập tức làm hô hấp nhân tạo cho cô gái này, nếu không sợ cô sẽ ngừng thở thật mất.
Còn đám người kia, đợi Tư Mộc tỉnh lại, anh sẽ ngay lập tức giải quyết bọn họ. Thấy chết mà không cứu, bọn họ đúng là đám người không có lương tâm. Bạch Hạo Vân anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng như vậy. Đụng đến Tư Mộc, chính là đụng đến giới hạn của Bạch Hạo Vân anh.
Anh dùng tay vỗ vào khuôn mặt trắng bệch kia của cô, giọng nói mang theo vài phần sợ hãi.
“Tư Mộc, em tỉnh lại đi!”
“Em tuyệt đối không được có chuyện gì!”
“Anh tuyệt đối không cho phép em xảy ra chuyện gì cả.”
Bạch Hạo Vân liên tục lẩm bẩm, giọng nói anh yếu ớt, nhỏ dần nhỏ dần. Chỉ một vài người ở gần đó mới có thể nghe thấy những lời nói ấy phát ra từ miệng anh.
Những hành động của Bạch Hạo Vân hoàn toàn lọt hết vào tầm mắt của Bạch Duệ Thần. Không hiểu sao, trong lòng hắn ta dâng lên một sự khó chịu, một sự tức giận. Đến hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có những cảm giác như vậy nữa?
Bạch Duệ Thần thật sự rất muốn xông đến đẩy Bạch Hạo Vân đang làm hô hấp nhân tạo cho người con gái đang nằm dưới đất kia. Nhưng hắn ta có quyền gì mà làm vậy? Hắn và Tư Mộc đã không còn quan hệ gì nữa, hai người không ai liên quan đến ai cả.
Còn nữa, vợ của Bạch Duệ Thần hắn, Tư Giai, cô ta còn đang ở ngay bên cạnh hắn. Tư Giai không bị nước vào người, cô ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. Cô ta cứ kè kè bên cạnh của Bạch Duệ Thần, hai tay của cô ta ôm chặt lấy một bên tay của hắn, khiến hắn muốn đi đâu cũng khó.
Sau một hồi hô hấp nhân tạo, cuối cùng nước trong người của Tư Mộc cũng đã được nôn ra hết. Ý thức của cô cũng đã dần dần trở lại.
Mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt đang lo lắng đến đỉnh điểm của Bạch Hạo Vân. Sắc mặt anh trắng bệch, lúc ấy, anh thật sự rất sợ cô gái nhỏ kia sẽ xảy ra chuyện gì. Cũng may, cô không sao. Lúc này Bạch Hạo Vân mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tư Mộc đưa cánh tay chạm vào khuôn mặt trắng bệch kia của Bạch Hạo Vân. Tại sao lại quen thuộc đến vậy? Gương mặt này, cô đã gặp ở đâu rồi. Nhưng cô lại hoàn toàn không nhớ ra được hai người đã từng gặp nhau ở đâu?
Đang ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt của Bạch Hạo Vân thì cô bị tiếng nói của anh làm cho sực tỉnh.
“Tư Mộc! Em có sao không?”
“Tư Mộc!”
Cô nhìn anh, khẽ lắc đầu.
“Em có cảm thấy không khỏe ở đâu không? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần đâu, tôi không sao.”
Cô khó khăn thốt ra sáu chữ kia, cổ họng không khỏi đau rát. Cô thật sự không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn. Hơn nữa, cô thật sự không muốn nhìn thấy Bạch Hạo Vân phải lo lắng đến như vậy.
“Thật sự không sao? Em không được nói dối đâu đấy?”
Bạch Hạo Vân nhìn cô, ánh mắt đầy nghi ngờ. Quần áo trên người anh ướt sũng, trên mặt, một vài giọt nước còn đọng lại nhỏ xuống cánh tay kia của cô. Cô lạnh, nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Cô lại một lần nữa lắc đầu, lần này Tư Mộc còn nở một nụ cười nhìn anh khiến trái tim anh khẽ rung rinh. Như vậy, có lẽ là không sao rồi.
Bạch Hạo Vân từ từ đỡ cô ngồi dậy, anh cầm lấy chiếc áo lúc nãy bị mình cởi ra, rồi khẽ khoác lên cái thân thể lạnh ngắt kia của Tư Mộc. Nếu không, cô nhất định sẽ đổ bệnh mất thôi.
Lần này, Tư Mộc cũng không từ chối ý tốt của Bạch Hạo Vân nữa. Cô ôm lấy chiếc áo, một mùi hương phả vào mũi cô. Một mùi hương cực kỳ quen thuộc. Mùi này là từ trên quần áo của Bạch Hạo Vân. Tư Mộc biết mùi hương này chỉ có một mình Bạch Hạo Vân có mà thôi.
Không hiểu sao, nhìn Bạch Hạo Vân lo lắng, chăm sóc cho mình hết sức chu đáo, không hiểu tại sao trái tim của Tư Mộc lại đập thình thịch thình thịch. Những hành động nhẹ nhàng ấy của Bạch Hạo Vân tuy rất bình thường nhưng lại khiến đáy lòng của cô cảm thấy ấm áp. Nhìn Bạch Hạo Vân chăm chút cho mình từng li từng tí, Tư Mộc bất giác mỉm cười.
Để cô nghỉ ngơi một lát, có lẽ cũng đã ổn hơn rồi. Cô nhờ Bạch Hạo Vân đỡ mình dậy, hai người khẽ lướt qua chỗ Bạch Duệ Thần đang đứng, còn Tư Giai bên cạnh cứ ôm khư khư cánh tay của hắn.
Cô nhìn Bạch Duệ Thần đáy lòng bỗng cảm thấy khinh bỉ con người này một cách tột độ. Loại người ăn cháo đá bát này, thật uổng công khi xưa cô cứu mạng hắn. Đúng là lấy oán báo ơn mà!
Không hiểu tại sao trước đây Tư Mộc lại yêu phải cái loại người vô nhân tính như Bạch Duệ Thần này. À mà phải rồi ha, lúc đấy cô bị mù mà, tất nhiên là không phân biệt được con người thật sự của hắn ta rồi. Nghĩ lại mới thấy hối hận. Hận vì bản thân mình lại đi yêu người đàn ông này.
“Có chuyện gì thế?”
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.