(15)
“Bạch Duệ Thần, anh còn dám nói tôi như vậy? Chẳng phải lần đầu tiên của tôi là cho anh hay sao? Bây giờ anh còn dám lật lọng?”
Ánh mắt Bạch Duệ Thần tràn ngập sự khinh bỉ nhìn Thẩm Sơ Vũ, hắn ta cười lạnh, khiến cô ta lạnh toát cả sống lưng.
“Lời cô nói có gì để chứng minh không? Nếu không có bằng chứng, thì chính là vu khống.”
“Phải đấy.”
“Không đưa ra được bằng chứng thì chắc chắn là nói dối rồi.”
“Làm gái trong quán bar thì chắc chắn chẳng có điều gì tốt lành cả.”
“Chắc không ngồi lên được vị trí Bạch phu nhân thì cố ý nói vậy làm cho Bạch Duệ Thần mất mặt chứ gì?”
“Con người mà, ai chẳng ham vinh hoa phú quý.”
“Chắc là định bắt Bạch Duệ Thần đổ vỏ đây mà.”
Toàn bộ ánh nhìn của mọi người đều đổ lên người cô ta. Cục diện thay đổi ba trăm sáu mươi độ, từ phía Thẩm Sơ Vũ, giờ đây lại đứng về phía Bạch Duệ Thần.
“Bạch Duệ Thần, anh...”
Thẩm Sơ Vũ nghiến răng nghiến lợi đưa mắt nhìn Bạch Duệ Thần. Con người này, quả thật rất thâm hiểm. Cô ta không thể ngờ, hắn ta có thể một tay che trời như thế.
“Sao? Không nói được gì nữa à?”
Khoé môi Bạch Duệ Thần bất giác cong lên, thái độ hài lòng. Hừ. Muốn đấu với Bạch Duệ Thần hắn? Đâu có dễ như vậy chứ?
Ánh đèn flash từ những chiếc máy ảnh dưới kia cứ liên tục nhấp nháy, rọi thẳng vào mặt của Thẩm Sơ Vũ. Bọn họ đang liên tục chụp hình cô ta, tin tức gây sốt này bọn họ làm sao có thể bỏ qua chứ?
Thẩm Sơ Vũ đưa tay che đi khuôn mặt của mình, không để cho bọn họ chụp nữa. Cô ta định làm cho Bạch Duệ Thần bẽ mặt một phen, ai ngờ đâu người bẽ mặt lại chính là cô ta chứ.
Bạch Duệ Thần, anh giỏi lắm. Lần này, là anh thắng. Nhưng Thẩm Sơ Vũ này sẽ không để cho mấy người sống yên một cách dễ dàng như vậy đâu. Tôi dùng mạng mình ra đảm bảo, tôi sẽ không cho mấy người được hạnh phúc. Nếu tôi không có, mấy người cũng đừng hòng mà có được.
“Nể tình hôm nay là hôn lễ của tôi và Tư Giai, tôi chỉ cảnh cáo cô. Nhưng nếu có lần sau, Thẩm Sơ Vũ, cô đừng có trách tôi ác.”
Giọng nói lạnh tanh của Bạch Duệ Thần vang lên, nhưng lại khiến bao nhiêu người phải run sợ. Đằng sau lời nói kia chính là sự cảnh cáo, báo trước một kết quả không mong muốn, đó chính là giới hạn của Bạch Duệ Thần.
“Người đâu, mau mang người phụ nữ này cút đi cho tôi. Đừng để tôi nhìn thấy mặt cô ta nữa.”
Sau khi nhận được lệnh của Bạch Duệ Thần, hai người đứng canh ngoài cửa lập tức tiến vào. Bọn họ nhanh chóng lôi Thẩm Sơ Vũ mặt mày tái mét kia đi.
Thẩm Sơ Vũ không thể chống lại hai người đàn ông khỏe mạnh lực lưỡng này, cô ta cũng chẳng dám phản kháng. Trước khi bị lôi ra khỏi cửa, cô ta còn lên tiếng mắng chửi, nguyền rủa vợ chồng Bạch Duệ Thần và Tư Giai.
“Bạch Duệ Thần, hôm nay anh dám đối xử với tôi như vậy, chắc chắn sau này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Hai người chắc chắn sẽ ly hôn, hai người sẽ không được sống yên ổn hạnh phúc đâu.”
“Bạch Duệ Thần, hôm nay anh dám vứt bỏ hai mẹ con tôi, sau này đừng có đến kêu tôi cho anh nhìn mặt con mình.”
“Tôi nguyền rủa các người, không sinh con được. Đoạn tử tuyệt tôn. Ha... Ha.. Ha.. A. A. A. A. A.... A. “
Bạch Duệ Thần khó chịu, chân mày khẽ cau lại, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm nhưng đầy sự nguy hiểm.
“Các người còn không nhanh chóng lôi cô ta ra khỏi đây. Tôi thuê mấy người để làm cái gì hả? Nhanh lên, tôi không muốn nhìn thấy mặt của cô ta nữa.”
Hai tên đó gật đầu, lập tức lôi Thẩm Sơ Vũ ra khỏi hội trường hôn lễ. Nếu không, để Bạch Duệ Thần nổi giận, bọn họ chắc chắn sẽ không được yên ổn. Cơn giận của Bạch Duệ Thần, không ai có thể gánh nổi.
Bạch Duệ Thần nắm lấy tay Tư Giai, ánh mắt thâm sâu kia dần biến mất, thay vào đó ánh mắt ấy lại chứa đầy sự dịu dàng quan tâm.
“Không sao rồi.”
Hắn đánh mắt sang chỗ của người dẫn chương trình.
“Hôn lễ tiếp tục đi.”
Cha mẹ của Tư Giai hừ lạnh, bọn họ tỏ thái độ không hài lòng.
“Anh chị thông gia à, hôm nay là ngày hai đứa nó kết hôn, để chúng nó hoàn thành hôn lễ, có gì về nhà chúng ta nói sau có được không?”
“Phải đó.”
Cha mẹ của Bạch Duệ Thần xuống giọng nói với hai ông bà Tư.
Vì con gái, bọn họ đành phải nuốt cơn giận xuống, im lặng để cho hai đứa nó tiếp tục hôn lễ.
“Sau đây, xin mời các vị khách khứa trở về vị trí, để cho hôn lễ được tiếp tục.”
Lời của người dẫn chương trình vừa mới dứt, toàn thể phóng viên cùng khách mời trở về vị trí của mình để hôn lễ có thể tiếp tục.
“Sau đây, xin mời cha sứ tiếp tục phần nghi thức hôn lễ.”
Vị cha sứ kia gật đầu đáp lời, người dẫn chương trình kia biết ý đi xuống, để lại phần nghi thức hôn lễ cho cha sứ điều khiển.
Bạch Duệ Thần nắm tay Tư Giai, bọn họ cùng tiến đến trước mặt vị cha sứ kia, hoàn thành nghi thức cuối cùng.
“Bạch Duệ Thần, con có đồng ý cưới cô Tư Giai làm vợ hợp pháp của mình không? Cho dù nghèo khổ hay giàu có, dù ốm đau hay bệnh tật, con cũng sẽ yêu thương, chăm sóc cô ấy đến hết đời, chỉ có cái chết mới chia lìa được hai người?”
“Con đồng ý.”
Bạch Duệ Thần âu yếm nhìn Tư Giai.
“Còn Tư Giai, con có đồng ý cưới anh Bạch Duệ Thần đây làm chồng hợp pháp của mình không? Cho dù nghèo khổ hay giàu có, dù ốm đau hay bệnh tật, con cũng sẽ yêu thương, chăm sóc anh ấy đến hết đời, chỉ có cái chết mới chia lìa được hai người?”
“Con đồng ý.”
“Sau đây xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau.”
Lời của vị cha sứ kia vừa dứt, ngay lập tức, một cặp nhẫn cưới trên tay của phù dâu và phù rể ngay lập tức xuất hiện.
Nhìn vào cặp nhẫn cưới kia, ai cũng phải loá mắt, ai cũng phải thốt lên. Ôi đẹp quá!
Cặp nhẫn đó chính là phiên bản giới hạn trên thế giới. Thế giới này chỉ có bốn chiếc, không biết Bạch Duệ Thần làm cách nào để mua được hai chiếc kia.
Bạch Duệ Thần hôm nay thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt. Quả nhiên, con người này, đối với người con gái hắn yêu quả thật hào phóng, muốn gì được nấy. Ai nấy đều phải thán phục, đây đúng là hình mẫu của người đàn ông lý tưởng của mọi cô gái. Nhưng khiến mấy cô gái kia phải thất vọng rồi, giờ đây người ta đã trở thành người đàn ông đã có vợ.
Nhìn cặp nhẫn kia, hai viên kim cương đang lấp lánh, sáng chói kia, viên kim cương rất to, cũng phải ba cara chứ ít ỏi gì. Đúng là người có tiền có khác, đắt đến mấy cũng có thể bỏ tiền ra mua, chỉ cần người mình yêu cảm thấy thích.
“Mời chú rể trao nhẫn cho cô dâu.”
Chiếc nhẫn từ tay phù rể mau chóng được đưa tới ngay cạnh cánh tay của Bạch Duệ Thần.
Bạch Duệ Thần đưa tay rút chiếc nhẫn ra, tay kia khẽ nâng bàn tay của Tư Giai lên, ánh mắt trìu mến, dịu dàng, quan tâm nhìn cô ta. Bạch Duệ Thần từ từ đeo chiếc nhẫn kim cương đắt tiền lên tay của cô ta. Cô ta cúi mặt, làm như bản thân mình đang xấu hổ, đang cực kỳ hạnh phúc.
“Bây giờ đến lượt cô dâu, xin mời cô dâu trao nhẫn cho chú rể.”
Tư Giai rút chiếc nhẫn từ trong chiếc hộp đỏ thẫm ra, chiếc nhẫn trên tay của cô ta từ từ tiến gần đến ngón tay của Bạch Duệ Thần.
“Khoan đã, hôn lễ không thể tiếp tục.”
Khi chiếc nhẫn vừa chạm tới ngón áp út trên tay của Bạch Duệ Thần, một giọng nói vang lên khiến toàn thể mọi người sửng sốt.
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân của Tư Giai run sợ, cánh tay của cô ta run rẩy. Chiếc nhẫn trên tay của cô ta rơi “keng” một tiếng xuống sàn nhà.
Trong lòng Tư Giai run lẩy bẩy, cô ta nhận ra giọng nói này. Chẳng lẽ, anh ta đã trở lại? Nhưng chẳng phải anh ta chết rồi sao? Không lẽ anh ta đội mồ sống dậy?
Tiếng bước chân ngày càng gần, càng tiến đến chỗ bọn họ. Tư Giai không dám quay mặt lại, cô ta sợ, hắn ta chính là ma. Là một tên ác quỷ đáng sợ.
Bạch Duệ Thần nhìn chằm chằm người đàn ông đang tiến vào lễ đài kia, anh ta mặc một bộ vest tây trang, khuôn mặt sáng sủa, trông cũng không đến nỗi nào. Phải nói là đẹp trai phết ấy chứ.
Khách khứa im lặng nhìn người đàn ông kia bước vào, có một vài người còn nuốt nước bọt “ực” một tiếng. Từ trên người đàn ông này toả ra một khí thái khá điềm đạm nhưng cũng không kém phần lạnh lùng, mạnh mẽ.
Bạch Duệ Thần nhíu mày, người này khuôn mặt nhìn rất quen, nhưng hắn không nhớ ra người đàn ông này là ai. Hơn nữa, hắn ta đến đây là có mục đích gì? Tại sao lại muốn ngăn cản hôn lễ của hắn và Tư Giai?
Hàng loạt những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu của Bạch Duệ Thần. Hắn thật không biết, người này là muốn làm cái gì?
Sống lưng Tư Giai lạnh toát, cả người của cô ta khẽ run rẩy, cô ta sợ đến mức chẳng dám ngoảnh đầu lại. Tiếng bước chân, khí thế toát ra từ người đàn ông này, cô ta hoàn toàn nhận ra, thật sự rất quen thuộc.
Chính là hắn ta. Cô ta không thể nhầm được, chắc chắn là người đàn ông đó. Cánh tay của cô ta càng ngày càng run, chẳng phải lần đó hắn ta đã chết rồi sao? Bây giờ sao lại xuất hiện ở đây? Đừng nói hắn ta chính là ma đấy.
Bước chân người đàn ông dừng lại sát bên cạnh Bạch Duệ Thần, người đó giương mắt nhìn bọn họ tay trong tay hạnh phúc cử hành hôn lễ, khoé môi người đàn ông đó cong lên, chân mày nhíu lại, ánh mắt thể hiện rõ sự khinh bỉ tột độ.
“Cho hỏi anh là ai? Tại sao lại muốn phá hôn lễ của chúng tôi?”
Vẻ mặt Bạch Duệ Thần khó hiểu, hàng loạt dấu hỏi chấm đang hiện trên mặt hắn ta cùng toàn thể khách khứa.
Chân mày người đàn ông dãn ra.
“Tôi là ai? Sao anh không hỏi vợ của mình ấy? Cô ta biết rõ tôi là ai cơ mà?”
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.