(31)
“Ông nội!”
Hai tiếng “ông nội” này khiến toàn bộ mọi người hoảng hốt. Thật không ngờ rằng người này lại chính là đại thiếu gia nhà họ Bạch trong truyền thuyết kia. Bọn họ chỉ nghe nói qua về Bạch Hạo Vân qua lời đồn nhưng chưa từng gặp mặt.
Những người đã từng gặp Bạch Hạo Vân, vị đại thiếu gia này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vì trước đây, Bạch Hạo Vân rất ít khi lộ mặt, chỉ trừ những trường hợp thật sự cần thiết nhất định phải buộc anh ra mặt.
Mấy vị khách khứa đứng gần đó nhìn Tư phu nhân sắc mặt lúc trắng lúc xanh kia, bọn họ cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Lần này, quả thật bà ta chọc nhầm người rồi. Tư gia lần này thật sự gặp hoạ rồi.
“Tư phu nhân kia đúng là có mắt như mù mà!”
“Phải đấy. Chọc phải ai không chọc lại chọc đúng vào đại thiếu gia nhà họ Bạch, Bạch Hạo Vân.”
“Lần này bà ta chết chắc rồi!”
“Bạch lão gia chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”
“Tất nhiên, mặc dù hai nhà là sui gia đấy.”
Mấy lời bàn tán của đám người kia càng làm sắc mặt của Tư phu nhân trông khó coi hơn. Mặt bà ta lúc xanh lúc trắng, đôi đồng tử co lại, bà nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân. Trong lòng bà ta không khỏi hoảng sợ. Đúng là cái miệng hại cái thân mà. Gây sự với ai không gây lại gây sự đúng với Bạch Hạo Vân.
Bạch gia chắc chắn sẽ không để yên việc này!
Mặc dù Tư gia cũng được gọi là nhân vật có tiếng trên thương trường, thân phận của bà ta cũng được tôn trọng, được người ta kính nể vài phần. Nhưng so với Bạch gia, đó chẳng là gì cả.
Trên thương trường, Bạch gia được mệnh danh là bá vương. Tức là làm vua trong giới kinh doanh này, không có đối thủ nào có thể đối đầu được. Mấy chục năm nay, Bạch thị vẫn giữ yên vị trí của mình trong giới kinh doanh, chưa từng bị ai lật đổ.
Tư thị so với Bạch thị, tuy chồng bà ta, Tư lão gia cũng thuộc cổ đông giữ số cổ phần gần như là đứng thứ hai trong các đại biểu cổ đông, nhưng so với Bạch thị chỉ là một con kiến nhỏ. Chỉ một ngón tay là có thể dễ dàng dẫm đạp xuống đất, dễ dàng đè bẹp.
Lần này, bà ta thật sự gây hoạ lớn rồi. Bà ta được biết rằng, Bạch lão gia cực kỳ yêu quý đứa cháu trai Bạch Hạo Vân này, địa vị của Bạch Hạo Vân trong lòng ông cụ còn cao hơn cả Bạch Duệ Thần, đứa con rể yêu quý đang đứng ở phía bên kia của bà ta nữa. Bà ta khẽ liếc mắt sang chỗ chồng mình, thấy sắc mặt ông cực kỳ khó coi.
Tuy ông không lên tiếng nhưng bà ta biết Tư lão gia là đang tức giận. Lồng ngực phập phồng cố đè nén cơn giận dữ xuống, trán ông ta nổi đầy gân xanh lên. Nếu lần này Bạch thị thật sự ra tay chèn ép Tư thị đến đường cùng, chắc chắn Tư lão gia sẽ không bỏ qua cho bà ta đâu, mặc cho thân phận của bà ta nó có hiển hách đến thế nào đi chăng nữa.
Bạch Hạo Vân lặng lẽ quan sát Tư phu nhân khuôn mặt đang tái nhợt, không còn một chút huyết sắc trên gương mặt đầy nếp nhăn kia, tuy anh không lên tiếng nhưng anh cũng đủ biết bà ta đang sợ hãi đến thế nào. Bạch Hạo Vân đắp kín chiếc áo cho người con gái đã ngủ gục vì mệt mỏi trong lồng ngực mình kia, cố gắng không làm cô thức giấc vì mấy chuyện này.
Giọng nói của ông cụ phá tan bầu không khí im lặng này. Tuy giọng nói của ông rất bình thường nhưng chẳng có ai là không nhận ra trong lời nói của ông mang theo vài phần giận dữ.
“Mấy người không cần mặt mũi, nhưng nhà họ Bạch chúng tôi thì cần đấy. Mà Tư phu nhân này, tại sao cô lại có thể không biết phân biệt phải trái đúng sai như vậy hả? Cô chưa hỏi rõ ràng mà đã ra tay đánh người, tôi thật không hiểu nổi tại sao mọi người lại có thể nói cô là người phụ nữ thấu tình đạt lý, học sâu hiểu rộng, công tư phân minh nữa cơ chứ?”
Rồi ông cụ quay sang mắng cho cái đám người đang hóng chuyện kia một trận.
“Còn mấy người nữa, rảnh rỗi không có việc gì làm à mà đứng đây hóng hớt? Mà mấy người còn có lương tâm hay không? Thấy một đứa con gái không biết bơi rơi xuống nước như thế mấy người lại có thể đứng trơ mắt nhìn mà chẳng có một ai nhảy xuống cứu người.”
Nghe lời trách móc của lão phật gia nhà họ Bạch kia, mấy người đứng gần đó cũng chỉ biết cúi mặt xuống đất chẳng dám cãi lại. Bọn họ lẳng lặng giải tán, không đứng đó xem trò vui nữa. Lỡ lão phật gia mà không vui thì bọn họ cũng mất miếng cơm ăn.
Ông cụ hỏi qua một người cũng đã đoán được sơ sơ chuyện xảy ra. Nhưng điều khiến ông tức giận đó chính là đám người này thấy chết mà không cứu. Cùng là con người với nhau mà lại có thể tuyệt tình như vậy đấy. Xã hội này ngày càng thay đổi rồi.
Sau khi mọi người đã đi hết, bên hồ bơi chỉ còn lại người nhà Bạch gia với Tư gia. Lúc này, chính là lúc tính rõ mọi chuyện đây, người nào đẩy người nào tự khắc sẽ rõ.
Tư phu nhân vẫn còn chưa kịp hoàng hồn, chân bà ta cứ như bị đóng băng lại, không tài nào di chuyển được. Trong lòng bà ta chỉ thầm cầu mong Bạch lão gia không truy cứu chuyện này, hoặc chỉ trách móc bà ta vài câu là được, nhưng mà động tới Tư thị thì đời này của bà ta coi như tiêu.
Bạch Duệ Thần lúc này đỡ Tư Giai lại gần đó, hắn ta cứ nghĩ rằng cô ta vẫn còn mệt sau một hồi ở dưới nước. Nhưng hắn đâu biết rằng cô ta chẳng bị làm sao cả, Tư Giai vốn dĩ đã biết bơi từ nhỏ, rơi xuống nước, đâu có thể làm khó được cô ta đâu.
Thấy đứa con gái cưng của mình bước đến, Tư phu nhân nhìn Tư Giai như đang trách móc cô ta. Sao con không chịu nói đó là Bạch Hạo Vân, cháu trai trưởng của nhà họ Bạch chứ? Bây giờ mẹ gây ra hoạ lớn rồi, ba con sẽ không bỏ qua cho mẹ đâu.
Thật là nực cười! Bọn họ đã cố gắng ngăn cản, cố gắng muốn nhắc nhở cho bà ta biết. Nhưng vị Tư phu nhân đây quá đề cao cái tôi của bản thân, chỉ vì bị chọc giận mà không màng đến mọi thứ, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nhắc nhở của hai vợ chồng Bạch Duệ Thần và Tư Giai. Giờ đây lại còn trách ai đây?
Bạch Duệ Thần cười khẩy. Đã ngu ngốc thì cứ lặng im mà nghe, chứ đừng có tỏ ra là mình thông minh. Thấy chưa, hoạ nó rơi xuống đầu rồi đấy!
Bạch Duệ Thần đưa mắt sang nhìn Bạch Hạo Vân, nhìn người con gái đang ngủ say trong vòng tay anh ta, trong lòng Bạch Duệ Thần dấy lên một cái cảm giác khó chịu, bứt rứt đến kỳ lạ. Hắn chỉ muốn ngay lập tức xông đến tách hai người bọn họ ra thật xa.
Nhưng rốt cuộc là vì sao?
Tại sao Bạch Duệ Thần hắn lại cảm thấy khó chịu, trong lòng như có hàng ngàn con kiến bò qua?
Rõ ràng Bạch Duệ Thần hắn không yêu Tư Mộc, thậm chí là hắn căm ghét cô. Nhưng bây giờ, nhìn cô gái ấy nằm trong vòng tay người đàn ông khác, lại chính là con người hắn căm ghét nhất trên đời, là đối thủ một mất một còn với Bạch Duệ Thần hắn, nhìn gương mặt thoả mãn, có chút phiếm hồng kia, đột nhiên lòng hắn lại tràn đầy lửa giận. Tại sao hắn lại không muốn nhìn thấy Tư Mộc ở bên cạnh người đàn ông khác?
Tư Giai nhìn thấy ánh mắt của Bạch Duệ Thần cứ nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, cô ta chỉ nghĩ Bạch Duệ Thần hắn đang nhìn Bạch Hạo Vân mà thôi, lại không hề hay biết tâm tư của Bạch Duệ Thần đang đặt hết trên người của đứa em gái của cô ta, Tư Mộc.
Bạch lão gia nhìn về phía của Tư phu nhân, ông cụ trừng mắt nhìn bà ta như muốn trách móc.
“Tôi thật sự không ngờ cô lại là một người mẹ không ra gì như vậy đấy. Cô yêu thương con gái cả của cô, nhưng lại chẳng màng quan tâm đến đứa con gái thứ hai kia của cô. Nó cũng là đứa con cô mang nặng đẻ đau, tại sao cô lại dám nói ra những cái lời nói vô nhân tính đó?”
Tư phu nhân kia chỉ biết cúi đầu xuống mà vểnh tai lắng nghe lời của Bạch lão gia. Bà ta làm ra vẻ như đang lắng nghe nhưng hoàn toàn không để lời nào của ông cụ vào tai mình. Bà ta chỉ cầu cho ông cụ bớt giận, bỏ qua cho mình lần này thôi là được.
Thấy Bạch lão gia đang tức giận, Tư lão gia lúc này mới lựa lời lên tiếng, chỉ mong ông cụ bớt giận.
“Thưa bác, cháu biết lần này vợ cháu nó hơi quá lời, mong bác bỏ qua cho ạ.”
Ngay lập tức vị Tư phu nhân kia phụ hoạ theo chồng mình.
“Dạ phải đó, lời ông dạy chí phải. Bác cho cháu xin lỗi, hôm nay là lễ mừng thọ của bác mà lại xảy ra chuyện này. Cháu thật sự xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa đâu ạ!”
Bà ta còn muốn nói cái gì đó nhưng Bạch Hạo Vân lên tiếng, ngay lập tức cắt ngang lời bà ta. Bạch Hạo Vân hiểu rõ cắt ngang lời nói của người lớn là sai nhưng con người này thật sự không đáng để tôn trọng một chút nào cả.
“Người bà cần xin lỗi không phải là ông nội tôi mà chính là Tư Mộc, người vừa mới bị bà đánh kìa. Bà chưa tìm hiểu rõ đã xông lên đánh người, đúng là không biết phân biệt trắng đen.”
Bạch Hạo Vân vừa nói, ánh mắt lại vừa liếc xéo sang chỗ của Tư Giai khiến cho cô ta giật mình, sống lưng cô ta bỗng nhiên lạnh toát. Cái ánh mắt kia còn đáng sợ hơn cả khi Bạch Duệ Thần tức giận nữa kìa. Con người này, đúng là không dễ chọc vào. Không phải không dễ, mà là không thể chọc vào.
“Nếu bà không xin lỗi Tư Mộc cho đàng hoàng, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy.”
Bạch Hạo Vân quay sang chỗ Bạch lão gia đang đứng.
“Ông nội, ông có hỏi cháu có thể về công ty hay không? Bây giờ cháu sẽ trả lời ông. Được, cháu đồng ý, tuần sau cháu sẽ trở về công ty, đồng ý tiếp quản nó.”
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.