(9)
“Bạch Hạo Vân là ai vậy anh?”
“Là anh trai cùng cha khác mẹ của anh.”
Cũng chính là mối đe doạ lớn nhất tới vị trí phó tổng của hắn.
Trong nhà họ Bạch ai cũng biết, Bạch Duệ Thần và Bạch Hạo Vân tuy là hai anh em nhưng bọn họ bằng mặt không bằng lòng.
Bạch Hạo Vân từ nhỏ đã vượt trội hơn hẳn, tuy chỉ là con riêng nhưng phải thừa nhận, con người này rất có tài.
Chiếc ghế tổng giám đốc của tập đoàn Bạch Thị vẫn còn đang để trống, bởi đó chính là vị trí được nhắm sẵn từ nhỏ cho Bạch Hạo Vân.
Nhưng không hiểu vì sao, đại học năm hai, Bạch Hạo Vân bỗng chuyển sang trường Y.
Bạch Duệ Thần từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng con người này, cớ gì mà Bạch Hạo Vân lại tài giỏi hơn hắn, được ưu ái hơn hắn, ngay cả vị trí tổng giám đốc cũng bị dành mất?
Hắn không cam tâm!
Hắn chỉ ước Bạch Hạo Vân ở mãi bên Mỹ đi, đừng có bao giờ về nước nữa!
Nhưng lần này, Bạch Hạo Vân đã trở về.
Chiếc ghế phó tổng của hắn đang lung lay, hắn như ngồi trên đống lửa vậy, làm gì còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện kết hôn.
Nhưng nếu hắn cưới Tư Giai, hắn sẽ có được sự giúp đỡ của Tư thị, như vậy, chiếc ghế tổng giám đốc kia hắn có cơ hội dành được.
Hơn nữa, Tư Giai chính là người con gái hắn yêu, hắn chờ ngày này lâu lắm rồi.
Hôn lễ này, chính là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Vậy, hôn lễ này, phải nhanh chóng cử hành rồi.
Bạch Duệ Thần đưa tay xoa nhẹ đầu Tư Giai, giọng nói chứa đầy sự ôn nhu:
“Tư Giai này, tối mai anh đưa em đi gặp gia đình anh nhé. Anh muốn giới thiệu em với gia đình anh, cũng muốn nói đến hôn lễ của hai chúng ta.”
Tư Giai nghe được những lời này từ miệng Bạch Duệ Thần, cô ta mừng thầm trong lòng nhưng vẫn cố gắng không hét to lên. Cô ta nhẹ nhàng gật đầu:
“Dạ được. Chuyện này anh cứ sắp xếp, em thế nào cũng được.”
Vậy là, vị trí Bạch phu nhân này sắp sửa thuộc về cô ta rồi.
Khoé môi cô ta nhếch lên đầy thoả mãn, nụ cười đầy nguy hiểm. Nhưng do cô ta đang áp mặt vào ngực Bạch Duệ Thần nên hắn ta không nhìn thấy sự nham hiểm kia trên khuôn mặt cô ta.
Đôi môi của Bạch Duệ Thần cong lên, vậy là vị trí tổng giám đốc hắn khao khát bao lâu nay, cũng có thể có được rồi.
Hắn âu yếm nhìn người phụ nữ dưới thân mình, bất giác mỉm cười. Vậy là bọn họ cuối cùng cũng đã được ở bên nhau rồi, đây mới là người phụ nữ xứng đáng với hắn, đây là người phụ nữ sinh ra để dành cho hắn.
Người con gái này, có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho hắn, chứ không vô dụng như con mù Tư Mộc kia.
Bất giác nhớ đến Tư Mộc kia, không hiểu sao lòng hắn có chút đau đớn. Hắn nghĩ đến bộ dạng đau khổ của cô, những giọt nước mắt rơi xuống khi cô ký vào tờ đơn ly hôn kia, tim hắn có chút nhói đau.
Không, hắn tự nhắc nhở mình.
Người hắn yêu chính là Tư Giai, hắn chỉ yêu người con gái này, không thể có người khác được.
Bọn họ ôm nhau, dần chìm vào giấc ngủ.
[....]
Sáng hôm sau, Tư Mộc dậy sớm, cô bắt đầu làm quen với việc sống một cuộc sống lành mạnh. Bạch Hạo Vân nói như vậy thì có thể nhanh chóng làm phẫu thuật. Bởi vì sức khỏe cô ổn định.
Cô quyết định mỗi sáng thức dậy sớm, cùng Bạch Hạo Vân đi bộ một vòng quanh công viên. Cô nghe người ta nói như vậy rất tốt cho sức khỏe.
Sau khi vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ ngủ đang mặc trên người ra, cô cố gắng tìm lấy nắm tay cửa, mở ra rồi cẩn thận đi xuống lầu.
Bạch Hạo Vân đưa cô đi, hai người đi bộ, không khí có chút kỳ dị, chẳng ai nói với nhau câu gì.
Hai người đã đi hết một nửa đoạn đường, muốn cho cô đỡ xấu hổ, Bạch Hạo Vân lên tiếng trêu đùa:
“Được rồi, đừng xị mặt ra như vậy nữa. Mọi người đều đang nhìn kìa. Họ cứ tưởng tôi bắt nạt em kìa.”
Do cô không nhìn thấy gì, lập tức tin lời Bạch Hạo Vân nói.
Cô phũng phịu nói:
“Tôi biết rồi!”
Thế là trên một nửa đoạn đường còn lại, hai người tươi cười nói chuyện vui vẻ, không còn không khí ngượng ngùng như trước đây nữa.
“Được rồi, tôi đưa em đi ăn sáng. Tôi biết một quán này ngon lắm.”
Thế là cô bị người nào đó dẫn đi không dám chống cự.
Bạch Hạo Vân dẫn cô đến một quán ăn nhỏ bên lề đường, nơi này tuy khá nhỏ nhưng trông rất sạch sẽ.
Nghe mùi thơm của thức ăn phả vào mũi, chắc chắn đồ ăn ở đây rất ngon.
Bạch Hạo Vân kéo một cái ghế để cô ngồi xuống, rồi anh ngồi ở phía đối diện với cô.
“Hai cô cậu muốn dùng gì? “
Đó là tiếng của ông chủ, người mở cái quán ăn nhỏ này.
Ông ấy nhìn khá già, tầm khoảng bảy mươi tuổi, nhưng vẫn cố gắng làm công việc này.
Anh tươi cười nhìn ông ấy:.
“Cho cháu hai phần sủi cảo như trước đây.”
“Trước đây?”
Ông chủ có vẻ khó hiểu.
“Ông không nhớ cháu à? Trước đây, cháu thường xuyên tới đây ăn sủi cảo của ông cùng với mẹ. Mấy lần cháu về nước cũng đến đây mà.”
“Cháu là.... “
Ông chủ ngờ vực nhìn anh.
“Chắc ông nhớ một người phụ nữ tên Liễu Thu phải không? Đó là mẹ của cháu.”
Ông chủ lúc này mới sực nhớ ra:
“A, thì ra cháu là con trai của Liễu Thu. Là đứa trẻ ngày nào cũng chạy đến đây ăn phải không? Không ngờ bao lâu không gặp, cháu đã lớn vậy rồi.”
Bạch Hạo Vân hơi ái ngại nhìn ông ấy.
Ông cười cười nói với hai người:
“Hai đứa đợi một lúc nhá, đồ ăn sẽ có liền.”
Cả cuộc trò chuyện của hai người, cô không nói lời nào, chỉ im lặng nghe họ nói chuyện.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của ông ấy xa dần, cô mới hỏi Bạch Hạo Vân:
“Anh quen ông ấy hả?”
“Trước đây, khi còn nhỏ, tôi thường cùng mẹ đến đây ăn. Lúc đó, chúng tôi sống rất khó khăn, rất ít khi được ăn ngon, là ông ấy giúp đỡ chúng tôi.”
“....”
“Lâu rồi không tới đây ăn, thật sự rất nhớ hương vị trước đây. Không biết nó có thay không nhỉ?”
“...”
Bạch Hạo Vân chống tay lên cằm, nghĩ lại hồi ức khi xưa.
Cô im lặng nghe anh nói.
Đột nhiên cô lên tiếng hỏi:
“Vậy còn ba anh đâu?”
Bạch Hạo Vân im lặng một lúc, lấy lại tinh thần rồi mới trả lời:
“Ông ta không xứng làm cha tôi. Mẹ tôi bị ông ta lừa gạt, ông ta vốn đã có gia đình mà vẫn còn muốn dây dưa với mẹ tôi. Mẹ tôi hết mực tin tưởng ông ta, nhưng khi bà mang thai tôi, ông ta lại ruồng bỏ chúng tôi.”
Giọng anh chứa đầy sự căm hận.
Ông ta không xứng làm ba anh?
Ruồng bỏ anh, khi anh lên mười tuổi, lại muốn nhận lại anh, muốn chia cắt hai mẹ con anh.
Anh không có người cha này.
Ông ta là một trong những nguyên nhân khiến mẹ anh phải chết, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.
Cô nghe anh kể truyện, lòng không khỏi xót xa.
Cô cứ tưởng, từ nhỏ, cuộc sống của mình đã không bằng địa ngục, không ngờ ngoài kia lại có những người khổ hơn cô rất nhiều.
Xem ra, cô may mắn hơn những người khác rất nhiều.
Hai người im lặng, không nói với nhau câu nào.
Cho đến khi ông chủ bê lên hai đĩa sủi cảo, bầu không khí im lặng mới bị phá vỡ.
Ông tươi cười nhìn hai người họ:
“Đồ ăn lên rồi, hai đứa mau ăn đi, để nguội là không ngon đâu.”
“Cảm ơn ông!”
“Cảm ơn ông!”
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Ông vui vẻ trở lại căn bếp của mình, dành không gian riêng cho đôi bạn trẻ này.
Anh rút hai đôi đũa từ ống đũa ra, khẽ dùng khăn giấy lau sạch sẽ rồi đặt lên tay cô một đôi. Anh đẩy một đĩa đến gần cô.
“Em ăn đi cho nóng.”
Cô gật đầu, cầm lấy đôi đũa, gắp miếng sủi cảo bỏ vào miệng.
Ngon quá!
Không ngờ nó lại ngon như vậy!
Một mùi vị rất đặc biệt.
Nhưng cô không nhận ra, cái mùi vị quen thuộc này là gì?
Thấy được sự biến đổi trên khuôn mặt cô, Bạch Hạo Vân bật cười:
“Ngon thì ăn nhiều vào!”
Cô xấu hổ, vội vàng cúi mặt xuống.
Anh cũng cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn, hương vị vẫn không thay đổi chút nào.
“Tôi thấy mùi vị này rất quen, nhưng không nhớ ra đây là vị gì?”
“Mùi vị của gia đình chăng?”
Cô hơi sững sờ.
Có lẽ là vậy.
Đã lâu rồi, cô không được ăn thức ăn mẹ nấu, từ nhỏ, mẹ rất khi nấu cho cô ăn.
Mỗi khi ăn đồ mẹ nấu, đều là ăn đồ thừa do Tư Giai để lại.
Lúc đó, cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
“Ăn nhanh lên, chúng ta còn đi mua chút đồ.”
“Mua đồ gì?”
“Em quên hai ngày nữa chúng ta phải bay sang Mỹ rồi à? Không mua chút đồ thì sang đó dùng kiểu gì?”
Bị anh chất vấn, cô lè lưỡi.
Tý thì quên mất.
Ăn xong, cô lại một lần nữa bị người ta lôi đi mua đồ.
[....]
“Cha mẹ, ông nội, đây là Tư Giai, bạn gái con. Cũng chính là người con muốn cưới.”
Bạch Duệ Thần nắm tay Tư Giai, tối nay, bọn họ chính thức ra mắt gia đình bên nhà hắn.
Tư Giai biết điều, ngoan ngoãn cúi đầu chào mọi người:
“Chào ông nội, bác trai, bác gái, cháu là Tư Giai, bạn gái của Duệ Thần.”
Ba mẹ của Bạch Duệ Thần, Bạch Tu Văn và Tố Thư, vui vẻ chào đón cô ra, bởi bọn họ biết, đây là con gái cưng của Tư Gia.
Nhưng về phía ông nội của Bạch Duệ Thần, ông không hài lòng với đứa con gái trước mặt mình chút nào. Ăn mặc thì nhếch nhác, chả ra làm sao, một phần của Tư Mộc cũng không bằng. Chẳng hiểu sao thằng cháu này lại yêu cô ta bán sống bán chết.
“Hai đứa mau ngồi xuống đi.”
Tố Thư mừng rỡ kêu hai người bọn họ ngồi xuống ghế.
Cô ta cầm túi quà đã chuẩn bị đưa ra trước mặt cha mẹ Bạch Duệ Thần:
“Bác trai, bác gái, đây là chút quà cháu chuẩn bị cho hai bác, mong hai bác sẽ thích.”
“Cảm ơn cháu, cháu có lòng quá.”
Cô ta đánh mắt sang chỗ ông cụ đang ngồi:
“Ông nội, nghe Duệ Thần nói ông thích đánh cờ, cháu có nhờ bạn mua tặng ông một bộ cờ bằng ngọc. Mong ông sẽ thích.”
“Không dám. Tôi không dám nhận quà của vị tiểu thư cành vàng lá ngọc đây.”
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.