Lên đại học, Tam Gia vô cùng quan tâm đến các loại tin tức trong trường tôi, còn biết rõ con đường nào gần trường xảy ra tai nạn gì hơn cả tôi. Có một lần không biết đọc được bài báo gì mà Tam Gia dặn tôi đừng ra ngoài một mình sau tám giờ tối, có ra ngoài cũng không được mặc váy ngắn quần đùi, pin điện thoại lúc nào cũng phải duy trì trên năm mươi phần trăm, cài đặt số của lão thành số điện thoại khẩn cấp… Sau khi đặt ra đủ loại quy tắc an toàn, lão vẫn không yên tâm, rồi một hôm giả làm người giao hàng gọi điện cho tôi…
Tam Gia dùng giọng điệu nghiêm túc có thể dọa trẻ con khóc nói: “A lô, chào chị”.
Nhìn màn hình điện thoại hiển thị số gọi đến rõ ràng là số của lão, tôi đành phải nghiêm túc trả lời theo: “Chào anh…”.
Sau đó Tam Gia bắt đầu diễn sâu: “Chị có bưu phẩm chuyển phát nhanh, phiền xuống dưới lấy”.
Trong phút chốc tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành ngây ngốc đáp lại một câu: “Hả? Em không mua đồ gì mà”.
Tam Gia: “Có thể là bạn trai tặng, phiền chị xuống dưới lấy, tôi đứng dưới gốc cây ở cổng trường”.
Tôi đoán có thể đây là trò chơi gia tăng tình cảm mới của lão, nên hắng giọng hùa theo: “Nhưng người ta chưa có ‘pạn’ trai mờ ~”.
(Lúc đó tôi đang nghe điện thoại ở kí túc xá, vừa dứt lời chưa được ba giây, tôi đã nhận được lời “chúc phúc” từ mấy đồng chí cùng phòng: “Mày cút ra ngoài cho tao!”)
Tam Gia câm nín mấy giây, sau đó lại quay trở về câu đầu tiên: “Chị có chuyển phát nhanh, phiền chị xuống dưới tầng lấy ạ”.
Tôi vừa cắn hạt dưa vừa tiếp tục diễn với lão: “Anh là nhân viên giao hàng bên hãng chuyển phát nhanh nào vậy? Hàng chuyển phát đến trường em đều để ở phòng vân thư mà?”
Tam Gia: “Tôi ở công ty chuyển phát ‘Dưới gốc cây’.”
Ngay lúc ấy tôi rất muốn bắn vỏ hạt dưa qua điện thoại vào mặt lão, có thể diễn có tâm chút được không? Bịa một cái tên bình thường hơn không được à? Tôi hít sâu một hơi, nói với lão bằng giọng khinh bỉ: “Em chưa nghe thấy tên công ty này bao giờ”.
Kĩ thuật diễn của Tam Gia thăng hoa, lão nói bằng giọng hết sức sốt ruột: “Là công ty mới, phiền chị xuống dưới nhận hàng, tôi còn phải giao hàng ở nơi khác, mười phút nữa là tôi đi đấy”.
Lão bắt chước giọng điệu của các anh shipper rất đạt, tôi cảm thấy Oscar nợ lão một bức tượng vàng!
Tôi không muốn tiếp tục vờn với lão nữa, bèn trả lời: “Được rồi, em xuống ngay đây”.
Kết quả Tam Gia nghe thấy vậy liền nổi giận: “…! Tâm lý đề phòng của em sao kém thế hả! Nói thế thôi mà đã xuống à! Nếu bị lừa thì làm thế nào? Công ty chuyển phát chưa nghe thấy bao giờ, nơi nhận hàng thì kỳ lạ, vừa nghe đã biết là người xấu rồi!”.
Tôi bị giáo huấn mà ngẩn người: “Em đang hùa theo anh thôi mà, vừa nghe đã biết giả rồi”.
Tam Gia: “Nói vớ vẩn! Anh diễn thật như thế sao em có thể biết là giả! Lúc nãy chắc chắn em đã bị lừa! Em nghĩ xem nếu em xuống thật thì làm thế nào! Nói không chừng còn bị xxx trước giết sau!”.
Tôi nghĩ giải thích với lão chuyện này cũng như không, nên đối phó qua loa: “Không sao, ngoại hình của em thế này an toàn lắm nên không xảy ra việc gì đâu, hứa với em đi, như Nhĩ Khang hứa với Tử Vi ấy, đừng xem mấy loại tin tức kỳ quái đó nữa nhé?”
Tam Gia hoàn toàn không đồng ý, cũng không đếm xỉa đến yêu cầu của tôi, chất vấn bằng lời lẽ đầy chính nghĩa: “Tuy em xấu, nhưng ngộ nhỡ kẻ xấu mù thì sao?”
Tôi: “…”.
Kết thúc câu chuyện, tôi và lão cãi nhau một trận, không phải cãi nhau vì chứng hoang tưởng bị hại của lão, mà vì… lão nói tôi xấu! Ai xấu! Ai xấu hả!
8
Có một lần tôi đến cửa hàng mua ít đồ, Tam Gia vừa đi công tác về kéo theo cả vi li đi cùng, ngại gửi đồ phiền phức nên không vào mà đứng ở cửa chờ. Ban đầu tôi chỉ định nhanh nhanh mua gói đường phèn với túi chườm nóng là xong, ai ngờ túi chườm nóng hết hàng, nhân viên vào kho tìm giúp tôi, nên hơi tốn thời gian.
Khi mua xong đồ đi ra ngoài, Tam Gia liền sải bước tới nắm chặt lấy tay tôi, nói bằng giọng rất đỗi tình cảm: “Em biết không, kể từ lúc em bước vào, anh phải chịu đựng giày vò từng giây từng phút”.
Lời bộc bạch đột ngột của lão làm tôi ngẩn ngơ, trong lòng vui như hoa nở, nhưng ngoài miệng vẫn bẽn lẽn trách móc: “Ôi chao ghét quá đi mất! Anh sến chết đi được!”.
Sau đó lão một tay kéo va li, một tay kéo tay tôi lao như bay về hướng nhà: “Nhanh lên, anh sắp tè ra quần rồi!”.
9
Hồi còn học đại học, có một năm Tam Gia đến Bắc Kinh chơi với tôi vào kỳ nghỉ hè, anh họ tôi biết chuyện nằng nặc mời lao đi ăn bằng được, tổng cộng hai lần, một lần ăn thịt nướng, một lần ăn lẩu.
Ồ, đó không phải trọng điểm đâu, trọng điểm là đều đi ăn buffet.
Dùng lời của Tam Gia nói thì, ăn buffet một lần là tuổi thọ sẽ giảm đi một năm.
Hôm đó đi ăn lẩu vào buổi trưa, tôi và Tam Gia ăn xong đều xoa cái bụng tròn vo như trái banh, lại còn là trái banh có thể nổ bất cứ lúc nào. Thời tiết nóng nực, trời trong nắng gắt, tôi đưa ra một ý kiến rất hay: Tụi mình đến Cung Vương Phủ(1) chơi cho tiêu cơm đi.
(1) Cung Vương Phủ là vương phủ lớn nhất thời nhà Thanh, từng là nơi ở của Cung Thân Vương Ái Tân Giác La Dịch Hân, một chính khách quan trọng cuối thời nhà Thanh.
Nhưng kết quả của buổi đi bộ đó không hay ho chút nào. Bộ dạng héo rũ hơn cả hoa tàn lúc lão ra ngoài làm tôi chết khiếp, đúng lúc đi qua phố ăn vặt Hộ Quốc Tự, tôi đá luôn kế hoạch giảm cân giữ eo ra khỏi đầu, dự định đưa lão đi ăn tối luôn.
Theo logic của người bình thường, nét mặt chẳng có tí sức sống này của lão chắc hẳn vì đang đói nhỉ?
Tôi vừa nghển cổ gọi “mì sốt tương” vừa bước vào trong cửa tiệm nhỏ, Tam Gia chợt đưa tay kéo lấy gấu áo tôi… Không phải là tay! Không phải là cánh tay! Mà là gấu áo! Động tác làm nũng này chỉ có cháu tôi lúc rất muốn chơi xe lắc mới làm thôi!
Tôi khó hiểu hỏi lão: “Sao thế? Anh nhìn bát mì sốt tương kia đi, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon rồi!”.
Tam Gia cười mếu máo: “Anh khó chịu quá, sau này có cơ hội anh đưa em đi ăn được không? Chúng ta về nhà đi, chắc anh bị cảm nắng rồi”.
Dù sao tôi cũng là cô bạn gái hiền thục, thấy lão rũ rượi như gà rù, tôi đành phải tiếc nuối tạm biệt mấy món ăn vặt yêu thích để đưa lão về nghỉ ngơi.
Vừa bước chân lên tàu điện ngầm lão đã im phăng phắc, sắc mặt cũng không dễ chịu cho lắm.
Tới một trạm trung chuyển, phía trước tôi có một ghế trống, nghĩ tới Tam Gia bây giờ đang là bệnh nhân, tôi ân cần bảo Tam Gia ngồi vào ghế đó, kết quả lão xua tay từ chối ý tốt của tôi.
Tôi tiếp tục nài nỉ lão, nào ngờ lão buông ra câu: “Đừng nói chuyện với anh, cứ nói chuyện với em là anh thấy khó chịu lắm”.
Tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương sâu sắc, vì vậy lặng thinh ngồi xuống. Sau đó tôi bắt chước lão lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một câu.
Sau khi bị cho ăn “bơ” mười phút, tôi thầm nhủ chắc chắn lão đã hối hận vì thái độ ban nãy đối với tôi nhưng xấu hổ nên không chịu xuống nước bắt chuyện. Bởi vậy tôi rộng lượng ngước lên nhìn lão đầy trìu mến, có lẽ do ánh mắt của tôi quá nóng bỏng, Tam Gia cúi xuống liếc tôi một cái, chỉ là một cái liếc mắt cực nhanh, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lão đã kiêu ngạo đến vậy, tôi đành phải chủ động kéo tay gã: Anh nhìn em đi, anh nói chuyện với em đi mà.
Tam Gia cúi đầu nhìn tôi, gương mặt lão tái xanh, giọng của lão hơi nhỏ trên chuyến tàu ồn ào, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một.
Lão nói: “Nhưng chỉ cần nhìn em thôi là anh thấy buồn nôn rồi”.
Ông chú và cô gái bên cạnh phì cười thành tiếng.
Dù em hiểu rằng anh thấy buồn nôn thật nên không thể cúi xuống nhìn em. Nhưng Tam Gia à, cách diễn đạt của anh có vấn đề nhé!
Thế là cả quãng đường còn lại chúng tôi không nói chuyện với nhau. Sau khi về nhà thấy sắc mặt của tôi không tốt, lão cũng khăng khăng nói tôi bị say nắng, cuối cùng chúng tôi rót cho nhau hai chai nước Hoắc Hương Chính Khí(1) rồi bắt tay giảng hòa.
(1) Một loại thuốc đông y, dùng cho người bị cảm.
10
Một buổi tối Tam Gia tụ tập ăn uống với đồng nghiệp cùng phòng, lúc về khách sạn gọi video call với tôi, bỗng nhiên lão nói bằng vẻ mặt đáng thương: “Anh đói quá, tối nay toàn uống rượu suông, chưa được hạt cơm nào vào bụng cả”.
Tôi: “Vậy anh gọi đồ ăn giao tận nơi đi? Hay xuống quán cơm bên dưới ăn tạm cơm rang?”.
Tam Gia: “Anh không muốn ăn cơm rang, anh muốn ăn cánh gà cơ, ôi, thèm cánh gà quá đi mất”.
Tôi: “Vậy thì ăn thôi, xem còn quán nào giao cánh gà đến khách sạn không”.
Lúc đó đã mười một giờ hơn, tôi làm ổ trong chăn định bụng chỉ nói chuyện với lão mười phút rồi tắt đèn đi ngủ. Nào ngờ tôi vừa mới kêu lão xem còn quán nào giao cánh gà không, tên ngốc này đã giơ hộp cơm màu trắng lên: “Thật ra anh đã gọi đặt mua cánh gà rồi, người ta vừa mới giao”.
Tôi: “…”.
Mười mấy phút sau đó, lão biểu diễn cho tôi xem màn ảo thuật cánh gà nướng xiên đã biến mất thế nào, cho đến khi dập máy, nửa đêm tối om nằm trong phòng ngủ, trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh cánh gà nướng vàng ươm thơm ngào nạt, tôi bị mất ngủ rồi.
11
Một buổi tối tôi mua nửa trái sầu riêng, cực kì ngọt, vì vậy mùi cũng rất “nồng nàn”, mới chỉ ăn một miếng mà suýt bị đám bạn cùng phòng kí túc xá đánh “chết”. Cho nên tôi đành phải khóa nó trong tủ, thỉnh thoảng lấy một miếng chạy lên sân thượng vừa hóng gió tây bắc vừa ăn.
Nửa trái sầu riêng ấy rất to, ăn đến lúc sắp đi ngủ vẫn chưa hết, tôi nhìn đám bạn ngủ say trên giường trong ánh đèn bàn, trộm nghĩ nửa đêm mùa đông thế này mở cửa sổ ăn sầu riêng liệu chúng nó có bò dậy đánh mình không nhỉ. Nghĩ thế một lát, tôi cầm miếng sầu riêng cuối cùng với thìa lên, mở cửa ra ngoài hành lang, ngồi ăn bên cạnh thùng rác.
Ban đầu tôi đứng ăn, sau đó cảm thấy thế này nổi bật quá, bị người ta nhìn thấy không hay lắm, đành phải ngồi xổm cạnh thùng rác…
Sợ của nào trời trao của ấy. Tôi tưởng mười hai giờ đêm sẽ không có ai ra khỏi phòng, ai dè bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét “Á…”, chốc lát sau, khắp cả tầng vang lên đủ loại âm thanh nhộn nhạo.
Mồm tôi vẫn đang chuyển động liên tục, thầm nghĩ liệu có phải bị phát hiện rồi không?
Một phút sau, tôi nhìn thấy phòng nào cũng có một hai cô gái chạy ra, tay cầm điện thoại, chạy đến bên cửa sổ hành lang gào rú: “Sao băng! Sao băng kìa!”.
Hóa ra hôm đấy có mưa sao băng chòm Song Tử, vốn tôi cũng muốn ngắm lắm nhưng mấy cô nàng chạy ra đều là bạn học cùng chuyên ngành với tôi, ai chạy qua thùng rác cũng dừng lại mấy giây lịch sự chào hỏi tôi một câu… Tôi như linh vật may mắn phối cặp với cái thùng rác, nở nụ cười ngượng ngập trả lời từng người một: “Cậu ra ngắm sao băng à, trùng hợp thế, tớ đang ăn sầu riêng này”.
Vậy nên tôi nhanh chóng giải quyết miếng sầu riêng. Sau đó tôi không ra cửa sổ góp vui nữa mà phi như bay về phòng mình, bò lên giường nằm.
Hôm đó có rất nhiều sao băng rơi, người tụ tập ngắm sao trên hành lang cách vài phút lại reo một tiếng. Tôi cực kì muốn đi xem nhưng lại ngại xuất hiện trước đám bạn, thế là gửi tin nhắn kể lại chuyện này cho Tam Gia nghe.
Tam Gia nói: “Đằng nào sao băng cũng rơi đầy trời rồi, em cầu nguyện trước với anh đi, không chừng đúng lúc có sao băng bay qua đầu nghe thấy đấy”.
Tôi không coi là thật nhưng vẫn cầu nguyện: “Em mong người thân khỏe mạnh!”.
Tam Gia: “Được, đồng ý”.
Lại nghĩ sao băng nhiều như thế cơ mà, tôi bèn cầu nguyện thêm mấy lần nữa: “Em ước hai chúng ta luôn hòa thuận”.
Tam Gia: “Được, đồng ý”.
Tôi tiếp tục: “Em ước năm sau em sẽ giảm được năm cân”.
Tam Gia: “Không được, điều này không đồng ý”.
Tôi: “Tại sao? Không tính lời anh vừa nói đi! Anh đừng làm sao băng nhầm lẫn! Mau nói ‘Được, đồng ý’ đi!”.
Tam Gia: “Không được, em quá gầy anh sẽ không có cảm giác an toàn, em cứ như bây giờ rất xinh”.
Tôi cạn lời: “Được rồi, vậy em không cầu nguyện nữa, đến lượt anh”.
Tam Gia suy nghĩ một lúc, rất lâu sau mới trả lời tôi: “Anh ước, anh có thể sống lâu bằng em”.
Đêm ấy căn phòng tối om, vì tối nên càng tĩnh lặng, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ngáy khe khẽ của bạn cùng phòng và tiếng reo của mấy cô nàng đứng bên ngoài ngắm sao băng, giây phút đó bỗng nhiên tôi rất muốn khóc.
Tôi không biết có ngôi sao nào bay qua nghe thấy lời cầu nguyện của Tam Gia không, nhưng tôi vẫn đáp lại giống như ban nãy lão trả lời tôi:
“Được, đồng ý”.
Đôi lời của tác giả:
Có rất nhiều độc giả nói trong tất cả những cuốn sách của tôi viết hay nhất chính là những đoạn ở bên Tam Gia. Là một tác giả tiểu thuyết ngôn tình chuyên nghiệp, tôi không biết nên vui hay không… Vì vậy tôi chỉnh sửa lại bản thảo cũ một chút, sau đó thêm một vài hồi ức cũ và câu chuyện mới, khi viết lại những câu chuyện ấy tôi thường cảm thấy rất cảm động, khiến tôi không nhịn nổi mà đánh Tam Gia một trận.
Tóm lại, tiểu thuyết và hiện thực có sai khác, ví dụ như để phát triển tình huống truyện, tôi không miêu tả trọn vẹn 100% sắc đẹp của tôi đâu (mỉm cười).