Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất

Chương 45: Chương 45







6.
Sau khi quyết định được ngày đăng ký thì cũng là lúc được nghỉ hè. Thế là tôi về nhà trước, chơi cùng cô cháu mới được vài ngày tuổi và chịu trách nhiệm đưa cậu cả đi chơi. Công việc hàng ngày của tôi là đi cùng cậu cả tới công viên trò chơi rồi chạy theo nó suốt quãng đường như một đứa dở hơi. Dù mệt bở hơi tai nhưng tôi đã thành công trở thành người được cháu trai yêu mến nhất.
Một buổi tối gọi video với Tam gia, cháu trai tôi (thực ra vẫn là đứa cháu kia nhưng cách gọi khác) tiến gần vào màn hình nói chuyện với Tam gia, hầu như chỉ biết nói những câu linh tinh không có tí logic nào: “Chú ơi! Cháu sẽ biến chú thành con ếch!” “Chú biến thành người máy!” “Cháu biến chú thành ô tô!”
Tôi ngồi cạnh cười xoa đầu cháu: “Cháu giỏi thế kia à?”
Cháu trai tôi quay sang nhìn tôi ba giây rồi bất ngờ vung tay lên cao: “Dì ơi, cháu sẽ biến dì thành một bãi cứt chó!”
Tôi: “…”
Tôi đã trêu ghẹo ai nào?
7.
Ký túc xá của tôi phải chuyển tới nơi khác nên tôi phải quay lại Bắc Kinh trước ngày đăng ký ba, bốn hôm. Không hiểu sao lúc đó lại thấy hơi hoang mang, xen lẫn chút ấm ức, không hiểu sao tự nhiên mình lại lấy chồng trong khi chẳng có bất cứ thứ gì cả?
Tôi: “Không nhẫn, không cầu hôn. Anh muốn đăng ký với ai thì đi mà đăng ký với người đó!”
Tam gia: “Ngày mai anh sẽ đi mua nhẫn, xuống xe lập tức cầu hôn với em, em đồng ý thì bọn mình vui vẻ đi đăng ký, nếu không đồng ý anh sẽ dùng gậy đánh ngất rồi vui vẻ kéo em tới nơi đăng ký.”
Tôi: “Không ngờ trong tình huống nào anh vẫn có thể vui vẻ được… Thôi được, anh vui là đủ rồi.”
8.
Đúng ngày phải đi Bắc Kinh thì Vũ Hán mưa to đến lũ lụt, Tam gia bị nhốt ở nhà không ra được ga tàu. Lúc biết gã không đi được tôi suýt bật khóc, sau đó tự an ủi bản thân trước khi kết hôn thế nào cũng phải trải qua một vài kiếp nạn mới sâu sắc, nếu không hai người ăn uống no nê xong đi đăng ký chẳng khác gì đi chợ thì cũng vô vị. Nghĩ thế tôi căm tức chén sạch một suất gà rán, một suất gà bắp rang, một đĩa bánh khoai môn nhân trứng, hai lon coca lạnh, liền thấy tâm trạng vui vẻ thoải mái hơn nhiều.
Sau một thời gian đằng đẵng chờ đợi cuối cùng Tam gia vẫn tranh thủ tới Bắc Kinh giải quyết việc lớn cùng tôi. Để bộc lộ niềm vui và tình cảm, chúng tôi lựa chọn cách chúc mừng hết sức tao nhãĂn.
Tâm trạng vui vẻ khiến con người ăn nhiều hơn. Hôm đó gần như tôi phải vác bụng về nhà trọ, về một cái đã ngồi ngay lên giường rồi nghe thấy một tiếng “xoẹt”, chiếc khoá đồng của quần jean bay ra ngoài… Đúng là bay ra với một tư thế hết sức kiên cường, đập vào tường, chắc hẳn vì có quá nhiều ý kiến gay gắt với chiếc bụng của tôi nên đã chọn con đường tự sát.
Theo dõi toàn bộ quá trình, Tam gia ngồi bên cạnh lải nhải suốt năm phút đồng hồ.
“Wow, em làm thế nào mà được như vậy?”
“Bảo bối em siêu cấp, siêu cấp lợi hại!”
“Em thấy không? Nó bay ra đấy! Không gặp bất cứ một chướng ngại vật nào luôn!”
Ừ… Em có thấy.
9.
Ảnh trong giấy đăng ký kết hôn chụp ở trường, không tại sao cả, chỉ vì ảnh ở trường thì có photoshop thôi (mỉm cười).
Chụp xong đứng đó chờ, chủ quán đang photoshop cho một cô gái khác, vừa làm vừa khen: “Tóc cháu đẹp thật, vừa bóng mượt vừa dài.”
Cô gái lạnh lùng nói: “Tóc nối ạ.”
Chủ quán im lặng vài giây, khen tiếp: “Mũi cháu thẳng tắp, đẹp quá!”
Cô gái xoa mũi vẫn bình chân như vại: “Vậy ạ? Cháu nâng mũi đấy.”
Nhìn vẻ kinh ngạc của chủ quán tôi phải cố gắng nín cười từ đầu đến cuối. Ông chủ lặng lẽ không nói gì trong lúc photoshop ảnh của chúng tôi, chắc là sợ gương mặt xinh tươi như hoa của tôi cũng đã qua phẫu thuật thẩm mỹ (cười mãi).
10.
Tối đi ăn tại nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng bậc nhất ở Bắc Kinh. Lúc ăn xong đi ra gặp một cô gái bán hoa, rất nhiệt tình, không sao trốn thoát được.
Cô gái bán hoa: “Mười đồng một bông, mua một bông đi ạ! Hoa tươi lắm ạ! Chị bấm thử vào lá mà xem, thấy non mơn mởn đúng không? Nhà em trồng đấy!”
Tôi: “Rẻ hơn một chút đi.”
Cô gái bán hoa: “Vậy mười đồng ba bông ạ.”
Tôi lấy ba đồng của Tam gia đưa cho cô ta: “Chị lấy một bông thôi.”
Cô gái đó đưa cho tôi một bông với vẻ cực kỳ miễn cưỡng rồi quay đi tìm khách hàng khác. Tôi liền giơ hoa lên nói với Tam gia: “Anh chưa bao giờ tặng hoa cho em, trước khi kết hôn khó lắm mới được nhận một bông, mau chụp ảnh đi.”
Tam gia: “Chẳng phải em nói em không thích, anh mà tặng thì sẽ chia tay sao?”
Đúng là tôi đã từng nói như thế với Tam gia vì cảm thấy những món đồ chơi này không thực tế chút nào. Một bó hoa to chỉ vài ngày là héo, cùng số tiền đó đi ăn một bữa cơm còn khiến tôi nhớ nhung vài tháng…
Tóm lại sau khi hai chúng tôi chụp vài bức ảnh, tôi bắt đầu chán nản xé hoa cho đỡ buồn tay, tôi cảm thấy bông hoa đó sắp héo rồi, không biết có phải vì trời nóng quá hay không.
Tôi đi đi lại lại trên vỉa hè đưa bông hoa cho Tam gia: “Được rồi, anh cầu hôn em đi.”
Tam gia: “Anh…”
Tôi giằng lại bông hoa: “Khoan đã từ từ hãy nói, em còn chưa nghĩ ra nên từ chối thế nào.”
Tam gia: “…”
Tôi lại chìa hoa ra: “Được rồi anh nói đi.”
Tam gia: “Anh…”
Tôi lại ngắt lời: “Thôi anh đừng nói nữa, tự nhiên em thấy sến quá đi mất!”
Nơi đó ở rất gần Sân vận động công nhân Bắc Kinh, nhiều xe nhiều người đèn đóm sáng trưng, Tam gia nhìn tôi như đang suy nghĩ lời thoại, chẳng biết gã nghĩ gì mà chưa nói một câu nào mắt đã rưng rưng loang loáng nước. Tôi rất sợ gã sẽ bất ngờ quỳ xuống hay thốt ra những câu kỳ quái nào đó liền vội vàng kéo gã sải bước ra ngã tư bắt xe.
Lúc ngồi trên xe tôi ra sức xé cánh hoa hồng rồi nhìn cành lá giả được gắn vào hoa thật bằng một cây tăm với vẻ mặt hệt như của Tam gia lúc nói “Mẹ kiếp”… Thảo nào non mơn mởn như vậy, thì ra là giả.
Tam gia: “Sớm biết chi bằng mua cho em cây kem còn hơn.”
Tôi: “Có thể mua cái gì đáng yêu hơn được không?”
Có những lời tuy chưa nói ra nhưng nếu có thể vui vẻ tự tại sống cả đời như vậy hình như cũng không tệ!
11.
Ngày đăng ký rơi vào thứ bảy. Đầu tiên hai chúng tôi đi taxi đến uỷ ban rồi được bảo vệ thông báo là muốn đăng ký phải tới nơi làm thủ tục đăng ký kết hôn cách uỷ ban hai con phố…
Chú tài xế đưa chúng tôi đi liền đứng đợi ngoài đường, thấy chúng tôi cắm cúi xem bản đồ chỉ đường liền gọi lại nói sẽ đưa hai đứa tới nơi đăng ký mà không phải trả thêm tiền taxi và tươi cười nói: “Chú cứ có cảm giác hai đứa đi nhầm chỗ nhưng không biết đi đâu làm gì nên không dám hỏi.”
Đến đúng nơi mới biết hôm nay có rất nhiều đôi tới đăng ký kết hôn, cửa còn chưa mở mà đã có một hàng dài người chờ sẵn, tôi không khỏi than thở với Tam gia: “Xem ra hôm nay đúng là ngày đẹp nên mới đông như vậy.”
Tam gia hết sức kiêu ngạo: “Ngày anh chọn mà lại. Ngày hoàng đạo kia mà.”
Tôi thì đưa mắt nhìn một cặp đôi khoảng ba mươi tuổi đứng trước đang đưa giấy tờ cho tiếp tân: “Ly hôn.”
Tôi & Tam gia: “…”
Đúng lúc chúng tôi nộp giấy tờ để lấy số tích kê thì phát hiện cặp đôi trẻ tuổi đứng sau vừa nãy còn cười cười nói nói cũng nộp giấy tờ cho tiếp tân: “Ly hôn.”
Tôi & Tam gia: “…”
Bây giờ người đi ly hôn mà cũng vui vẻ như vậy à?
Quá trình kết hôn thuận lợi hơn tôi nghĩ nhiều, hình như người làm chứng kia chỉ hỏi chúng tôi có còn độc thân hay không, sau đó tôi thậm chí còn không biết trong tờ giấy cam kết kia có những điều khoản gì. Chỉ là người ta bảo ký vào đâu thì ký vào đó, ấn dấu vân tay vào đâu thì ấn vào đó, tổng cộng từ đầu đến cuối chắc khoảng ba phút.
Cầm giấy chứng nhận đỏ đi ra, tôi hỏi Tam gia: “Anh có đọc trên tờ cam kết kia viết gì không?”
Tam gia: “Cam kết? Hả, không biết, chị ấy bảo anh ký thì anh ký thôi.”
Tôi: “Kết hôn mà hời hợt thế đó, thảo nào nhiều người trùng hôn, ly hôn đến vậy.”
Tam gia: “Tốt nhất là trật tự và đi nhận quà thôi.”
Quà chính là một đống sổ tay kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra thai sản cùng một hộp màu đỏ, và bốn hộp “áo mưa”…
Khách sạn Tam gia đặt là kiểu khách sạn theo chủ đề, thoạt nhìn rất gợi cảm. Sau khi khoe với bạn bè trên mạng giấy đăng ký kết hôn, Tam gia quay một vòng trên chiếc giường to hình tròn rồi vỗ nhẹ vị trí bên cạnh: “Mau lại đây nào!”
Tôi: “Bà dì thần thánh vẫn chưa về.”
Tam gia buồn rầu: “Tại sao em lại chọn vào mấy ngày bà dì đến chứ?”
Tôi: “Ngày anh chọn chứ.”
Tam gia: “Chắc chắn em dồn nén quá mức nên bà ta mới đến vào mấy ngày này.”
Tôi: “À, được thế thì em giỏi quá!”
Tam gia lăn lộn mấy vòng trên giường rồi thấy buồn thay cho “ngày hoàng đạo” do chính tay mình chọn.
Nhưng nói sao đi nữa chuyện từ thiếu nữ trở thành thiếu phụ cũng thật đáng để chúc mừng! (mỉm cười)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.