CHAP 25
Hôm nay Magno đặc biệt ưu ái viết thêm một chap cho cái bạn :3 Vì hôm nay là một ngày đặc biệt. Không phải sinh nhật Magno đâu :))) Mà là chúc mừng hôm nay truyện đã được hơn 100k người đọc :3 và hôm nay là 1 ngày khá là đẹp đối với Magno ^^. Vô truyện nha ^^
————————————–
Lá cây xào xạt, vài chú chim hót líu lo. Từng chiếc lá vàng bắt đầu rụng vì bị sức gió làm cho không trụ được mà rơi mất. Một bông hoa rơi xuống tóc nó, khiến cho khuôn mặt đang ngủ lại trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Hắn cũng chợp mắt được một lúc nên tỉnh dậy thấy trên mái tóc nó có một bông hoa nhỏ đang yên vị trên mái tóc nó. Còn nó vẫn còn đang say ngủ. Anh thắc mắc, tối hôm qua ai mới là người mệt mỏi nhất ?? Tại sao nó có thể ngủ yên vị và ngon giấc đến vậy. Ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của nó được một lúc thì tiếng đổ chuông vang lên khiến nó phải cau mày.
– Mama à !! Còn muốn ngủ, hôm nay thứ bảy mà, sao mama lại đặt báo thức chứ !!
Tay chân nó quơ loạng xạ đi tìm chiếc đồng hồ báo thức “không khí”
– Quái!! Cái đông hồ đâu, sao nó kêu quài vậy !!
Nó lại giơ tay loạng xạ cả lên, anh nằm nhích ra xa nó một tí, nhìn những hành động ngớ ngẩn của nó, anh phì cười, có phải nó quá ngốc không, khi mới sáng nay nó mới xách xe chạy lên trường.
– ỒN ÀO QUÁ !!! CÓ IM CHO NGƯỜI TA NGỦ KHÔNG !!!!!!!
Chuông báo chuyển tiết ngưng ngay sau khi nó lớn tiếng hét.
– Vậy có được không, đồng hồ ngoan, hì hì, không biết mama mua cái đồng hồ hiểu tiếng người này ở đâu nữa, được phết, hề hề.
Nó cười ngây ngô trong khi ngủ, nhìn chả khác nào là một…con khùng mới xuất viện vậy. Anh hầu như đã quay lại hết toàn bộ những hành động cử chỉ lời nói, một cách sắc nét nhất (tg: bản FULL HD 1800p luôn đấy nhé, ka ka) Anh quay lại để những lúc rảnh rổi buồn chán nhất lấy ra xem, coi như xem đó là một thú vui xã sì-trét. Xem đi xem lại hơn chục lần anh mới quyết định đánh thức nó.
*CỐC*
– Á Á Á !!! BA MÁ ƠI ĐỘNG ĐẤT !!! TRỜI ƠI SẬP NHÀ RỒI BA MÁ ƠI !!! DẬY….Ơ hơ !! Sao mình lại ở sân sau trường, ơ vậy cái gì mới rớt xuống trên đầu mình !
– Là tôi kí cô đấy
– Anh !! Sao anh dám !
– Cô á, cô nói chăm sóc tôi, sẽ chịu trách nhiệm với tôi, mà cô xem, cô làm gì đây, NGỦ HẢ !!
Nó chột dạ, nhớ lại hôm nay nó chở hắn đến trường, nhưng đến lớp hai tụi nó được thầy “ưu ái” mời ra khỏi lớp với cái lí do xuống giám thị xin giấy vào lớp, xong hắn và nó chạy đến đây mục đích là cho anh ta ngủ. Còn sau đó thì nó không biết gì, nó kí vào đầu nó một cái ” Nguyệt, sao hôm nay mày ngủ lắm vậy” Nó nhìn anh cười xòa
– Hề hề !! Thì tôi đang chăm sóc anh đó, tôi ngủ chỉ để cho không gian im lặng để anh có thể an tâm ngủ ngon giấc tránh bị tiếng ồn đánh thức đó thôi. Tôi giúp anh mà anh nở lòng nào kí tôi một cái rõ đau.
Nó làm bộ oan ức, trề môi, giả bộ đưa tay xít xoa chỗ bị anh kí, làm bộ hixhix vài cái cho giống như oan ức. Nhưng nó nào ngờ anh không động tâm mà còn nói với khiến cho nó ngớ người ra.
– Giúp á, cô đùa với tôi à, vậy đáng lẽ cô mới là người đánh thức tôi thì có á, vì tôi mệt sẽ ngủ rất say, còn đây, tôi lại đi đánh thức cô, có có thấy mâu thuẫn không !!
– À…Có – Nó xị mặt xuống.
Anh nhìn dáng vẻ của nó mà muốn ôm bụng cười thật to, thật là đáng yêu nha.
– Cô xem đi
Anh chìa điến thoại mình ra, mở ngay đoạn clip nó đang ngủ. Nó há hốc mồm mắt mở to ra xem có phải người trong clip có phải là nó không, đến cuối clip nó không thể nào phủ định được vì anh đã đưa thẳng mặt anh và nó trong đoạn clip để chắc chắn rằng đây là clip của anh, người trong clip là nó. Nó xấu hổ lấy tay cào dưới đất đào ngay một cái hố cho mình chui xuống. Nhưng nó lại ngớ người lại vì câu nó của anh.
– Cô có cào cấu, bới móc, ra một cái lỗ thì tôi vẫn không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ đưa clip này cho ba má cô xem, cho toàn thể trường này xem, cho bạn bè cô xem, cho hàng xóm cô xem, cho mọi người trên thế giới này biết, khi ngủ cô như thế nào, tôi sẽ gọi cho bệnh viện tâm thần báo họ là có một bệnh nhận vừa mới đào tẩu đang ở đây, tôi sẽ…
– Stop !! Tôi chịu thua anh rồi, anh hết chụp ảnh khuôn mặt xấu hổ của tôi, rồi lại nói tôi quyến rũ anh làm chuyện XXX, rồi bây giờ anh lại quay clip tôi khi đang ngủ, rồi dọa sẽ cho mọi người biết. Anh rốt cuộc muốn gì đây. Cưới thì anh chấp nhận cưới tôi, dù tôi không biết lí do vì sao anh đổi ý. Rốt cuộc anh muốn gì.
– Cô đi chơi với tôi.
– K.H.Ô.N.G
– Chắc chứ !
– Chắc !
– Vậy tôi sẽ gửi cho mẹ cô đầu tiên.
– Cứ việc.
Một hồi sau điện thoại nó reng lên. Trên điện thoại nó hiện dòng chữ “Mama” Nó nhìn anh đầy căm giận. Nhưng nó phải nghe máy tránh Mama nổi bão.
– Alo, mama có chuyện gì gọi con vậy.
– B.Ă.N.G.N.G.U.Y.Ệ.T !!! BÂY GIỜ LÀ GIỜ HỌC TẠI SAO CON LẠI CHẠY RA SÂN SAU NGỦ LÀ SAO HẢ. CÒN NỮA CON GÁI CON ĐỨA TRƯỚC MẶT CON TRÁI MÀ NGỦ CÁI TƯỚNG GÌ VẬY HẢ !!! CÒN ĐÂU NỮA THỂ THỐNG CON GÁI CHỨ HẢ !!!
– Mẹ à~~~
– …
– Anh ta cũng chạy ra đây ngủ luôn chứ bộ.
– Con nói gì vậy, không phải con muốn ra đây, nó không đành lòng nên mới chạy ra chung với con, lỡ con bị gì rồi sao, nó quan tâm như vậy mà con lại đổ lỗi cho nó sao !!
*Cái lí do trời đánh nào vậy* nó vừa nghĩ vừa bắn tia sét về phía anh ta. Trong khi anh ta lại rất ung dung mở đi mở lại đoạn clip đã tắt tiếng chìa ngay trước mặt nó, rồi sau đó ghi dòng chữ “Nếu cô còn từ chối tiếp theo sẽ là ba cô”
– ANH
– Nãy giờ con không nghe mẹ nói sao ?!
– A dạ có chứ ! Con sẽ thay đổi dáng ngủ, khi ngủ không được múa tay múa chân, không được nói nhảm, để đề phòng n.g.ư.ờ.i.n.à.o.đ.ó quay lén
Từ “người nào đó” được nó ưu ái, bắn thẳng vào mặt anh, anh không những không xấu hổ mà còn cười rất tươi rói. Đầu như muốn nổ tung, như bốc khói vì tức. Sau khi nói chuyện với mẹ nó xong nó quay qua nhìn anh.
– Bây giờ anh có đưa cho tôi không.
– Không á thì sao!
– Vậy thì…
Nó chưa kịp nói dứt câu thì nhanh tay đoạt lấy chiếu điện thoại anh cầm, dường như anh biết được hành động này của nó nên đã nhanh hơn nó một chút né người qua một bên. Thấy anh đã né liền giơ chân hất điện thoại nhưng lại bị anh chặn. Xoay người nó liền tung tiếp một cước vào tay đang cầm, nhưng anh lại kịp nắm lấy chân của nó. Tiện đà nó dùng sức ở chân nhảy lên thoát khỏi cái tay anh đang nắm, với tay đoạt lấy, nhưng anh lại né sang hướng khác. Nó không thể ra đòn đoạt lấy chiếc điện thoại đang giữ chứng cứ ép buộc nó phải đi chơi, nó kiên quyết giành lấy, nhưng từng đòn nó đưa ra rất mau nhưng đều bị anh phát hiện được nên không thể nào tiếp cận. Nếu không thể đánh xa thì đành đánh trực diện vậy. Vừa nghĩ nó liền đi thẳng về phía anh, giơ nắm đấm vào thẳng mặt đối phương, đối phương không hề lung lay hay xê dịch đi hướng khác đứng yên nhìn nó đánh tới, khi tay chuẩn bị chạm vào mặt anh thì anh lại lướt qua đằng sau nó. Nói vào tai nó, “em vẫn còn chậm lắm”. *Chậm ư !* không phải vì sợ anh bị thương nên nó mới giảm tốc độ ở tay xuống một tí, nghe câu kiêu ngạo của anh nó liền thục cùi chỏ thẳng vào mặt anh, anh né được, một tay khóa lấy tay nó bẻ về phía sau, một tay vẫn cầm điện thoại để ngay cổ nó. Nó đập đầu về phía sau trúng vào mũi của anh. Anh đau, ôm lấy mũi của mình, tay được giải thoát liền tức tốc quay lại hạ một đòn vào bụng anh, anh liền tránh nó. Xuyên suốt nãy giờ nó phát hiện ra, anh không hề phản công, chỉ có phòng thủ, nhưng nhìn cách anh né nó liền biết anh không phải loại vừa.
– Sao không phản công.
– Không thích.
– Vậy thì đừng trách.
Nó lại tiếp tục đánh về phía anh, mắt thấy nó không muốn ngưng anh liền bỏ điện thoại vào trong túi, toàn lực đánh về phía nó, dù anh không nỡ đánh nó, nhưng không đánh nó sẽ không phục. Nên anh đành chọn cách tấn công thay vì nãy giờ phòng thủ, Anh khụy người xuống gạt lấy chân nó, nó liền nhanh nhẹn nhảy lên đồng thời tung cước về phía mặt anh, anh liền lấy tay đỡ lấy hất nó ra xa. Còn anh đứng nhìn nó nãy giờ dù đánh rất hăng nhưng không hề thấy nó thở dốc, sức rất bền, và đặc biệt…ra tay vô cùng hiểm, lựa vị trí trên mặt anh mà đánh, *cô không biết khuôn mặt đáng giá ngàn vàng sao, đánh vào đó còn đâu nữa là sức hút của cánh đàn ông chứ. Cái mặt xong mới đến body chứ* anh nghĩ. “Haizz!!” anh thở dài nó quả thật không biết quý trọng cái đẹp mà. Mắt thấy nó xông tới anh liền một tay cầm chắc lấy tay nó, một tay nắm nào đai lưng váy của nó, nâng nó lên như nâng một em bé. Nó thất thần, không phải anh muốn quăng cô xuống sao, không phải chứ, nãy giờ cô đã nương tay lắm rồi đó, không phải vì cô tấn công trước nên nổi cơn không.
– Bây giờ cô muốn gì !
– Muốn gì là muốn gì ?
– Một là đi chơi với tôi. Hai là vô viện.
– Éc!! Anh nhẫn tâm quăng tôi xuống thiệt sao ?
– Tại sao không ? Nãy giờ cô đánh tôi, toàn lựa khuôn mặt tôi mà đánh, đó không xét là nhẫn tâm thì xét là cái gì đây.
– Thôi thôi, thôi được rồi, coi như tôi thua, xin anh để tôi xuống.
– Vậy cô sẽ đi.
– Ừ tôi đi.
Anh nghe liền hạ nó xuống, cho nó đứng vững trên mặt đất, anh liền nói.
– Tối nay sửa soạn cho đàng hoàng, tôi qua phòng dẫn cô đi.
– Mình đi đâu.
– À…
– Anh chưa nghĩ ra sao !!! Ối trời ơi, vậy cũng rủ tôi là sao chứ. Anh bị điên à.
– Tóm lại là cứ ở yên trong phòng, tôi qua là đi liền.
Anh liền quay lưng bước đi. Quả thật lúc đó anh không nỡ quăng nó xuống nhưng biết nó ghét vào viện nhất nên đành dùng cách này với nó, nhưng chỉ sợ nếu nó nói không thì anh không biết có nên quăng nó không, hay để nó xuống từ bỏ, nhưng ai dè, bệnh cũ vẫn là bệnh cũ, sợ vẫn hoài là sợ không bỏ được.