Anh Là Tên ĐẠI BIẾN THÁI!

Chương 33: Chương 33




CHAP 33

Về đến nhà, anh bế nó lên thẳng phòng, rồi nhẹ nhàng đặt nó lên giường, rồi trao một nụ hôn lên trán nó “Mừng em trở về” nhìn khuôn mặt ngủ say, đôi mắt anh nhìn nó thật dịu dàng, vén từng cọng tóc còn vương trên má nó, anh muốn ôm lấy nó, muốn nó là của riêng mình anh, từ khi anh biết nó chính là người con gái anh hằng mong đợi, anh mới biết rằng tình cảm anh trao cho nó lớn thế nào, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, anh lao đầu những cuộc mua vui chỉ để hình bóng của nó bớt dày giò anh. Anh biết anh làm như vậy là mình có lỗi với nó, có lỗi với bản thân mình. Anh cứ nghĩ sẽ giấu được tất cả, nào ngờ “cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra” giấu cỡ nào cũng như vậy cả. Lúc đó, khi biết nó biết tất cả mọi chuyện, anh không biết nói gì, vì anh biết có nói nó cũng không nghe, nó sẽ nghĩ anh đang biện minh cho những lỗi lầm. Khi nó bảo anh cút, anh không thể, khi nó thu dọn hành lí anh muốn giựt phăng lấy chiếc va li đi, nhưng rồi anh cũng không thể, anh biết thế nào nó cũng sẽ đi. Anh chỉ biết nói những câu đó rồi lặng im không làm gì cả để mặc cho nó. Nhưng từ khi nó đi, anh không thể làm chuyện gì ra hồn cả, cứ nghĩ nó sẽ đi luôn rồi anh sẽ phải chờ đợi như những ngày tháng trước đó, nghĩ đến đó anh không thể để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa, nên anh mới làm mọi cách để mang nó trở về. Và bây giờ nó đang ở đây, ở trong vòng tay anh. Nhìn nó ngủ anh thấy được bình yên.

Trở về phòng mình, anh mở điện thoại ra nhắn hai chữ “Cám ơn” rồi tắt máy đi tắm

Điện thoại rung lên thấy hai chữ “Cám ơn” cô không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng nếu anh ta dám làm cho đau thêm một lần nữa, tuyệt đối cô không nhường lại. Khi nó ở nhà cô, lúc nó kể những chuyện anh làm với cô, cô có thể nhận thấy từng câu chữ nó kể ra đều mang một chút tình cảm, có thể nó không nhận ra hoặc vì nó ngốc. Nghĩ đến đây cô bật cười “chắc là cái thứ 2 rồi” rồi cô tiếp tục chuyện mình đang làm dang dở.

Sáng hôm sau, nó thức dậy, mở mắt ra thấy căn phòng quen thuộc, rồi nhìn lại mình bộ đồ hôm qua mặc vẫn như cũ, thầm nghĩ “anh ta có làm gì mình trong lúc say ngủ không vậy” ( tg: chỉ nghĩ mắc cười ghê, chị ngủ mà anh ta làm gì chị, là chị tung một cước rồi còn đâu/ Nguyệt *lườm* IM !/ tg: hix) dòng suy nghĩ vừa dứt thầy ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

– Vào đi

Nó nhìn người bước vào, không thể diễn tả được gì cả, đúng là “ghét của nào là trời trao của đó”

– Anh gặp tôi làm gì

– Đi học

– Không thích

– Vậy à, chắc chứ– Chắc.

Rồi anh nhìn ra ngoài cửa cất tiếng– Cô nghe rồi đó, cô ấy hôm nay không muốn đi học, cô có thể về được rồi

Người bên ngoài vẫn im lặng không nói gì, nó cảm thấy lạ, chả lẽ sáng sớm anh ta bị gì rồi sao, sao hư không nói chuyện một mình vậy. Rồi từ ngoài cửa có người bước vào, khuôn mặt đen xì nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó đơ mặt ra nhìn con người đứng bên cạnh Nam, rồi cố nghĩ lại xem mình đã làm gì. Mới sực nhớ hôm nay là cái ngày con Tuyết đi học chung với nó. Nó cười hề hề. Lúc này con Tuyết mới cất tiếng

– Nhớ rồi à– Nhớ rồi

– Định ngồi đó luôn à, còn không đi sửa soạn đồ, mày đừng chọc tao sáng sớm nha, nhanh lên đi, nhanh lên đi, bạn anh ta đang đợi ở dưới nhà

– Bạn?

Rồi nó quay qua nhìn Nam vẫn đứng ở đó nhìn nó. Rồi anh khẽ gât đầu coi như đó là câu trả lời.

Hôm nay đúng là một ngày nhộn nhịp khi tất cả mọi người đều có măt đông đủ ngay tại nhà của cả 2 người.

Đi xuống dưới nhà thấy tổng cộng là thằng con trai đang ngồi trước nhà, một người thì đang chơi game, một người đang đeo tai nghe nhắm mắt ngủ. Cả hai người đều đẹp trai ngời ngợi, nó thục cùi trỏ vào tay con Tuyết khẽ nói

– Mày thấy sao, đẹp trai chứ

– Ừ đẹp

– Chọn một anh đi, kaka

– Im đi con kia, đi học

– Sao hôm nay đòi đi học dữ vậy, tao nhớ lúc kêu mày đi học với tao mày từ chối quyết liệt luôn mà, à à, tao hiểu rồi, định ghi điểm à, hehe, nói cho mày nghe, hôm trước ta có kể Nam ra sao rồi đúng không, có khi hai người họ cũng như vậy đó.

– Khỏi nói tao cũng biết, mày không đi tao đi

– Kaka, cần tao đi moi tin giùm không

– Mày nó nữa tao cho mày một đấm

– Tốc độ của mày nhanh hơn tao à.

– Hừ.

Rồi hai đứa nó vừa nói vừa về phía chỗ để xe, theo sau đó chính là mấy chàng trai

Lúc này Nam quay qua hỏi Đình Quân.

– Ê ngắm gì ngắm quài vậy.

– Không phải ngắm vợ mày

– I know, you dare ? I know you don’t dare.

– Cần tao phiên không, hehe

– Đết cần.

Lúc này Nhật lên tiếng chen ngang

– Mày ngu thì ngu vừa vừa thôi, mày không nhìn theo ánh mắt nó gì hết vậy, nó nhìn con bạn vợ mày á.

– À à, hóa ra là con Tuyết.

– Sao mày biết tên – Quân hỏi

– Nó giúp tao 1 chuyện

– Chuyện gì? – Nhật hỏi

– Bí mật khiến đàn ông quyết rũ *CỐC*

– Quyến rũ tổ cha nhà mày á. Câu đó người ta nói con gái, mày đàn ông mà đi sử dụng.

– Tao thấy hay mà

– Không thích hợp với mày đâu ha.

– Vậy thích hợp với mày à

– Chứ sao *CỐC*

– Im đi thằng bê đê, nói tao mày cũng như vậy thôi.

Trong khi Nam và Nhật cãi nhau chí chóe thì con mắt Quân vẫn dõi theo một người, nó im lặng xuống, ngay cả khi lên xe

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.