Anh Là Xã Hội Đen Thì Đã Sao?

Chương 14: Chương 14




Nhất Bảo nhìn Mai Mai khóc, chân cậu vô thức bước vào phòng, rồi tiến về phía Mai Mai.

- Đi theo tôi. - Nhất Bảo nói.

- Đi đâu?

- Cứ đi đi, cái này đẹp lắm.

Nói rồi cậu rảo bước ra ngoài. Mai Mai vẫn còn giận lắm nhưng tò mò quá, thế là chân cứ thế bước theo.

- Nếu chỉ để ngắm bầu trời đen kịt thì đứng dưới sân nhìn lên cũng được, cần gì phải leo lên tận mái nhà làm gì.

- Lát nữa nó mới xuất hiện.

- Cái gì? Sao băng á?

- Sao biết?

- Sao băng thật á? Mai nói bừa đấy, thế mà chuẩn hả? Haha.. sao mình siêu thế!

- Ai bảo là tí có sao băng?

Mai Mai đang tự ca ngợi mình thì có cái kéo cắt phập hết suy nghĩ của cô. Nụ cười của Mai Mai tắt ngóm.

- Thế tí có cái gì?

- Thì cứ đợi sẽ biết.

Nhất Bảo ngả người nằm xõng xoài trên mái nhà. Mai Mai ngồi bó gối bên cạnh.

- Nằm xuống đây.

- Hả?

- Nằm xuống mà nhìn cho đỡ mỏi cổ.

Mai Mai ban đầu hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng nằm xuống cạnh Nhất Bảo. Đúng là trong tư thế này ngắm trời thích hơn hẳn.

- Bầu trời cao quá.

Mai Mai giơ tay lên đo độ cao của trời.

- Mẹ ơi, mẹ có thấy con không?

- Mẹ ở trên đó à?

- Ừm.

Mai đưa tay chỉ ngôi sao duy nhất trên bầu trời.

- Bảo có thấy ngôi sao kia không. Đấy là mẹ của Mai đấy. Mẹ là ngôi sao sáng nhất, đẹp nhất luôn dõi theo bố con Mai. Mẹ yêu bố con Mai lắm. Bảo biết không? Lần nào đến sinh nhật Mai, bố con Mai cũng mở tiệc ở tầng thượng, trên đó có kính thiên văn, Mai có thể thấy mẹ đang dự sinh nhật cùng bố con Mai, thấy được mẹ cười với Mai, mẹ cười đẹp lắm. Nhưng ..mẹ không thể ôm Mai vào lòng được..

Nói đến đấy giọng Mai Mai run run rồi nghẹn lại, những giọt nước mắt lại tuôn trào.

Nhiều phút trôi qua…

Mai Mai đã thôi không khóc nữa. Cô quay sang, thấy Nhất Bảo vẫn nằm ở đấy, đôi mắt cậu nhìn cô được bao lâu rồi không biết. Đêm nay không có trăng, trời không sáng lắm, nhưng ở khoảng cách gần, Mai Mai vẫn cảm nhận được đôi mắt Nhất Bảo nhìn mình ấm áp lạ thường. Nhất Bảo đưa tay lau nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt cô. Rồi bàn tay cậu áp lấy má Mai Mai. Hai người họ cứ nằm đó nhìn nhau, chẳng biết trời đất xung quanh gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.