Anh Là Xã Hội Đen Thì Đã Sao?

Chương 37: Chương 37




Im lặng….

- Nhất Bảo… - Mai Mai ngập ngừng - …

- Đừng trẻ con thế! – Nhất Bảo nói

Nhất Bảo không thể hiểu nổi tâm trạng của chính mình lúc này. Liếc nhìn gương mặt của Mai Mai cậu thấy tội nghiệp cho cô, và càng tự giận bản thân mình nhiều hơn.

Nhất Bảo cười, nụ cười buồn bã nhưng vẫn cố làm ra vui vẻ:

- Mai Mai này!

Mai Mai giật mình, không khí yên ắng khi nãy khiến Mai Mai thấy run trong lòng, và cái gì đó như sợ. Cô ngẩng nhìn Nhất Bảo. Thái độ cậu ấy đã khá hơn nhưng đấy vẫn không phải một Nhất Bảo cô từng biết.

- Bảo nói đi.

Nhất Bảo ngồi xuống giường nhìn Mai Mai ngồi đất nhìn mình buồn bã, che đậy cảm xúc thật, cười nói:

- Đến khi nào em mới chịu đổi cách xưng hô với anh?

Mai Mai tròn mắt, thấy câu hỏi chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh.

- Nhìn anh say đắm thế?!

Tại nhà Mai Mai

- Ông chủ cho gọi tôi. – Dì Minh nói

Ông Lâm không rời mắt khỏi tờ báo, hỏi:

- Mai Mai về chưa?

- Dạ chưa, thưa ông chủ.

- Dì có biết con bé đi đâu không?

- Dạ, vệ sĩ nói cô ấy đi mua đồ.

- Mua đồ? Nó cần mua cái gì? Mà nó đi với ai?

- Cô ấy nói là có hàng thời trang mới về. Cô ấy đi cùng bạn.

‘Bạn sao?’ ông Lâm nghĩ

- Dì Minh này.

- Dạ, thưa ông chủ.

- Dì có biết dạo này Mai Mai hay tiếp xúc với ai không? Uhm.. ý tôi muốn nói là quan hệ bạn bè của nó!

- Chuyện này...

(Dì Minh nói gì đó với ông Lâm.............)

Quay lại với Nhất Bảo và Mai Mai.

Sau khi thái độ của Nhất Bảo khá hơn, Mai Mai cũng vì thế mà tươi tắn trở lại.Hai người họ cười cười nói nói. Thời gian cứ thế trôi, và càng trôi nhanh hơn mỗi khi hai người bên nhau. Với riêng Nhất Bảo, dù bên ngoài có cười nói với Mai Mai nhưng chốc lát trong lòng cậu lại đấu tranh dữ dội ‘Tại sao em lại tin anh như vậy. Một người như anh có đáng không’, ‘Tình cảm của em dành cho anh chẳng lẽ chỉ như một người bạn thôi sao’, ‘Anh có nên nói sự thật về mình với em không, có nên không??????’

Mùa đông, ngày trôi qua thật nhanh. Khi hai vừa bước ra khỏi căn nhà gỗ, một người đàn ông vội vã chạy tới, hớt hải nói:

- Thưa cậu. Bọn Mặt Sắt ở Nam…

Nhất Bảo vội giơ tay nắm lấy khuỷu tay anh. Lúc này người đó như mới nhận ra sự có mặt của Mai Mai liền im bặt, gương mặt không giấu nổi căng thẳng.

- Em ra xe trước đi. Mấy hôm nữa có buổi gặp mấy người quen cũ nên cần chuẩn bị.

Mai Mai gật đầu:

- Vậy Mai ra trước nha.

Vừa bước đi Mai Mai cảm thấy có gì là lạ. Nhưng rồi lại thả hồn vào màu xanh tươi mát của con đường.

Mai Mai đứng đợi cạnh chiếc xe. Lúc sau thì thấy Nhất Bảo và người đàn kia đi ra, vừa đi hai người còn vừa nói chuyện gì đó. Nhìn gương mặt Nhất Bảo khi đó, không hiểu sao Mai Mai thấy… sợ. Khi Nhất Bảo trông thấy Mai Mai thì cậu chuyện của hai người họ cũng kết thúc. Người đàn ông kia gật gật đầu rồi quay bước đi.

- Phải về thật rồi sao? Nhưng Mai chưa muốn về. – Mai Mai xị mặt khi Nhất Bảo đi tới.

- Căn nhà vẫn còn đây, lúc nào muốn lại tới, em có thể tới đây bất cứ khi nào em thích.

Mai Mai im lặng lên xe. Nhìn lại con đường màu xanh mà phía cuối con đường là căn nhà gỗ nơi mà Nhất Bảo và Mai Mai vừa ở đó, cô cảm thấy điều khiến cô lưu luyến không phải căn nhà mà là những giây phút cô vừa có được cùng ‘người ấy’.

Tại phòng sách trong nhà của ông Lâm

- Có việc này tôi cần cậu tìm hiểu – ông Lâm nói với một người đàn ông nào đó – liên quan đến Mai Mai, con gái tôi.

- Xin ông cứ nói.

- Tôi muốn biết về mối quan hệ, quen biết bạn bè gần đây của nó. Nó hay đi cùng ai. Và cho tôi đầy đủ thông tin về người đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.