Từ trên khuôn
miệng Mai Mai nở một nụ cười. Thời tiết hanh làm cho da mặt và môi cô
trở nên khô, chỉ cười cũng làm cô thấy dan dát. Nhưng mọi nỗi đau thể
xác lúc này, chẳng thứ gì có thể dập tắt được niềm hân hoan đang trào
lên trong cô.
Mai Mai gõ tay vào cánh cửa:
- Nhất Bảo. Nhất Bảo ơi.
Bàn tay lành lặn của Mai Mai không ngừng gõ lên cánh cửa ấy.
Bên trong tiếng chó sủa vang lên inh ỏi. Nhưng sao mãi vẫn chưa có ai ra mở cửa.
- Nhất Bảo ơi. Mai Mai đây mà. Nhất Bảo.
Vẫn chỉ có tiếng chó sủa đáp lời tiếng gọi của Mai Mai.
Sao vẫn không có ai. Mai Mai áp tai vào cửa, có tiếng người quát lũ chó. Có người mà, sao không ai ra mở cửa cho cô.
Phải chăng họ đang muốn tránh cô.
Nhất Bảo, Nhất Bảo không muốn gặp mình sao? Không, mình đã vất vả lắm mới đến được đây, phải gặp được anh ấy, nhất định phải gặp được anh ấy.
-
Nhất Bảo, mở cửa cho em đi, em cần phải gặp anh, em có chuyện muốn nói
với anh, mở cửa cho em đi mà... Có phải anh giận em rồi không? Có phải
anh giận em vì em đã không hiểu gì về anh không? Em biết mình vô tâm,
mình chẳng ra gì...nhưng… Em xin anh đấy, anh trách em giận em thế nào
cũng được, anh lạnh lùng với em như trước cũng được, nhưng xin anh đừng
không nhìn mặt em được không, hãy cho em được thấy anh đi... Nhất Bảo...
Những giọt nước mắt lạnh lẽo đã lăn dài trên gương mặt của Mai Mai từ lúc nào.
Lần này cả tiếng chó sủa cũng chẳng đáp lại lời cô.
Trái tim Mai Mai thắt lại đau đớn.
Những cơn gió cứ hờ hững thổi qua, mái tóc dài của Mai Mai tung bay trong gió.
Cánh cổng trước mặt Mai Mai vẫn đóng kín.
Mai Mai đứng đó vẫn luôn miệng kêu tên Nhất Bảo, nhưng tiếng kêu cứ nhỏ dần, nhỏ dần... đến khi chỉ còn lại tiếng khóc của cô...
Có tiếng động từ phía bên kia của cánh cổng.
Trái tim Mai Mai đập rộn ràng.
Cánh cửa được mở ra.
- Nhất...
Tiếng của Mai Mai bị hẫng giữa chừng khi cô nhận ra rằng người trước mặt cô không phải người cô chờ đợi.
- Tiểu thư Mai Mai, mời cô vào.
Mai Mai mỉm cười với người đàn ông trước mặt, cô đã từng gặp người này rồi, người này hay đi cùng Nhất Bảo.
Nhất Bảo chịu gặp mình rồi!
Mai Mai bước qua cổng đi vào.
Cô không
còn lạ lẫm với khu nhà này nữa, không cần ai nói gì, cô đi thẳng vào
tiền sảnh, trong đầu cô luôn có tiếng nói rằng Nhất Bảo đang đợi cô ở
đó.
Nước mắt của Mai Mai đã được gió lau khô. Miệng cười của cô chưa được bao lâu thì đã tắt ngóm vì trước mặt cô, người đang ngồi chờ cô ở tiền sảnh không phải Nhất Bảo.