Tại nhà của Mai Mai.
- Cô bị cảm nắng thật rồi. – Dì Minh chườm khăn lên trán cho Mai Mai.
- Dì đừng nói với bố con dì nhá.
- Được rồi. Nhưng cô phải hứa là phải chịu khó ăn vào đấy.
Mai Mai gật đầu.
Dì Minh bê chậu nước vừa giặt khăn cho Mai Mai ra ngoài.
Còn lại một mình Mai Mai trong phòng, Mai gõ gõ nhẹ lên đầu.
- Nhức đầu quá.
Mai Mai nằm
gục trên bàn. Nước mắt rơi xuống ướt mặt giấy trên bàn. Đầu cô mỗi lúc
một đau hơn. Mai Mai lấy hai tay ôm đầu, nước mắt không ngừng rơi, đau
đến mức Mai không khóc nổi thành tiếng.
- Thưa thầy,
bạn mới này chắc không thể học tiếp được rồi. - Giọng nói đó, đầu dù
đang rất đau nhưng những hình ảnh lúc cô và cậu ta ở dưới sân lại hiện
ra rất rõ.
- Nhất Bảo, em nói ai? Mai Mai hả? Trò đấy bị sao?
Thầy giáo đi xuống, ngó nhìn Mai Mai, thất sắc, mặt thầy còn tái hơn cả mặt Mai Mai:
- Em sao vậy? Hả?
Mai không đáp, chỉ càng khóc nức lên. Cũng lúc ấy, ở góc nào đó trong lớp, giọng nói
đó lại vang lên, vẫn lạnh tanh nhưng Mai Mai không còn thấy băng giá như trước nữa.
- Phòng VIP1 có sinh viên bị cảm. Thầy mau cho người lên ngay.
Vài giây sau, giọng nói của Nhất Bảo nghe gần hơn:
- Thầy hỏi xem bạn ấy có muốn thông báo với người nhà không.
…
- Cậu ta tốt như vậy mà sao cứ làm vẻ ngoài lạnh lùng quá thế nhỉ? Tại sao cậu ta phải làm vậy chứ? Nhất Bảo, Nhất Bảo..
- Cô đang mệt không nằm nghỉ sao, còn đang nói gì vậy?
Mai Mai đang lảm nhảm thì dì Minh bước vào.
- À, không có gì ạ.
Sao tự nhiên mặt mình nóng thế này???