- Cháu có biết ta là ai không?
Mai Mai nhìn ông Hàm.
Nhất Bảo là cậu chủ của xã hội đen, chắc bác là ông trùm của xã hội đen rồi.
Nghĩ vậy nhưng cô không tiện nói ra.
Ông Hàm cười.
-
Nghĩ ra rồi đúng không? Ta vốn không tin vào số phận nhưng cuộc đời ta.. hừ... tất cả không số phận sắp đặt thì gọi là gì đây? Vợ và con trai
ta... cả bố mẹ của Nhất Bảo nữa... thằng bé sẽ không thành trẻ mồ côi... và không phải lớn lên ở thế giới đầy máu này.
Mai Mai mở to mắt, ấp úng:
- Nhất Bảo và bác... không phải... là...
Ông Hàm nhăn nhó:
- Đúng, Nhất Bảo không phải con đẻ của ta.
Mai Mai nhớ lại lần đầu tiên cô gặp ông Hàm, cô đã thấy hai người họ chẳng có điểm gì giống nhau.
Đôi mắt của ông Hàm nheo lại:
- Nhất Bảo chắc chưa từng nói với cháu chuyện này.
- Anh ấy chưa từng nói gì với cháu về cuộc sống riêng của anh ấy.
- Uhm. Ta biết tính thằng nhỏ này mà. – Ông Hàm lại thở dài – Mang trong người bí mật thật sự rất khó chịu…
- Vậy bác nói cho cháu nghe đi… cháu muốn hiểu anh ấy. – Mai Mai nói.
Ông Hàm nhìn Mai Mai, cười hiền từ:
-
Chắc nó sẽ không vui nếu ta nói cho cháu biết… Cả đời ta đã liên tiếp
mắc sai lầm, lần này hy vọng có thể bù đắp phần nào.
Nói rồi, ông đưa đôi mắt nhìn ra khoảng trống ngoài sân.
-
Chuyện xảy ra từ hơn 20 năm trước. Ta và bố mẹ đẻ của Nhất Bảo từng là
bạn học phổ thông, quan hệ giữa ba người chúng ta là tình cảm trên cả
thân thiết. Cháu có tin không, ta và bố của Nhất Bảo tính cách ngược hẳn nhau, ấy vậy mà lại chơi được với nhau, mà còn chơi thân là khác. Ông
ấy trầm tính, lạnh lùng, Nhất Bảo đúng là bản sao của ông ấy. Còn ta thì không thế, ta nông nổi, bốc đồng, thiếu suy nghĩ, chính vì vậy mà ta bị lôi kéo vào con đường này…
-
Hồi còn đi học, ta học rất khá, lại có khiếu hài hước, cũng nhiều cô để
ý ta lắm. – Ông cười - Nhưng rồi cuộc đời ta thay đổi, suốt ngày đánh
nhau, không hiểu vì sao ta lại thay đổi như thế nữa, hừ, chắc là do tuổi trẻ, thích thể hiện. Thấy ai chướng mắt là đánh, bạn bè trong trường
dần dần ta chẳng còn gần gũi được ai. Không ít lần ta bị lũ đó vây đánh
trả thù. Không đỡ được, ta khuỵu dần, chịu những cú đòn của chúng nó. Lũ khốn đã lôi kéo ta ngày ấy đã ra tay cứu ta, từ đó, ta như mang nợ
chúng nó. Rồi ta bỏ học. Dấn thân ngày càng sâu vào con đường này, đến
mức người bạn thân của ta, ông ấy cũng không muốn gặp ta nữa, ông ấy nói vì ta đã thay đổi quá nhiều. Người bạn thân cũng quay lưng với mình,
xung quanh ta thật sự chẳng còn ai nữa. Ta đã từng muốn từ bỏ, muốn rời
xa bóng tối, nhưng lại chẳng có gì giúp ta quay lại…
Khóe mắt ông long lanh:
-
Ngày cưới của hai người bạn thân, ta cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, mà chúc phúc cho họ. Họ đã mời ta là khách mời đặc biệt cho họ nhưng ta
làm sao dám nhận diễn phúc đó cơ chứ, làm sao ta dám đối mặt với họ khi
bàn tay ta đã nhuốm máu, khi ta đã biến con quỷ giết người chứ không còn là thằng bạn thân của họ như ngày nào?!
-
Sau ngày đó ta trở lại với thế giới của mình. Máu và những tiếng kêu
thảm thiết. Ta đau đớn nhận ra rằng càng lúc ta càng ghê tởm điều đó, ta ghê tởm chính mình… Chưa lúc nào ta muốn được giải thoát như lúc đó.
Nhưng cùng lúc đó, một kẻ mang tư tưởng giống ta, đã biến nó thành hành
động và kết quả mà kẻ đó nhận được, không gì khác, chính là cái chết,
một cái chết đau đớn.
Mai Mai nghe thấy thật đáng sợ.
- Và một sai lầm mà cả đời này ta không bao giờ có thể tha thứ cho chính
mình, chính là ta đã cưới vợ và sinh con, cô ấy lấy ta, không lời cầu
hôn, không vật đính ước, không đám cưới, thực chất chỉ là cô ấy tự
nguyện đi theo ta. Cô ấy mong rằng tình cảm chân thành của cô ấy có thể
giúp ta hoàn lương, cô ấy nhận ra rằng ta chưa hoàn toàn biến chất như
những gì người ta nhìn thấy và nói về ta. Và cô ấy đã giúp ta quay đầu.
Ta đã cùng cô ấy bỏ trốn. Gia đình ta đã chui lủi từ nơi này đến nơi
khác. Đúng là duyên số, ta gặp lại gia đình người bạn thân. Cứ nghĩ rằng có thể bắt đầu cuộc sống mới, ngờ đâu ta lại đem đến đau khổ cho cả gia đình người bạn thân, những con người mà ta trân trọng nhất.