- Giám đốc có đồ gửi cho cô.
Mai Mai nhìn bó hoa trên tay người trợ lí.
-
Lại là của anh ta? Vứt đi. Từ bây giờ, những đồ như thế hay đại loại
kiểu như thế, cô đừng bao giờ mang đến trước mặt tôi.
Suốt một
tuần nay, sáng nào Mai Mai cũng nhận được một bó hoa, người gửi là Hải
Nam. Cô cũng không lạ lẫm với việc này. Nhưng những người từng có ý định theo đuổi cô chưa có ai kiên trì nổi một tháng.
Hết giờ làm. Mai Mai xách túi ra về. Ra đến cổng công ty, không thấy xe ô tô đưa đón cô đâu. Mai Mai rút điện thoại gọi cho bác Mạnh – tài xế riêng của cô.
- Tại sao cô không đến chỗ hẹn?
Giọng nói
the thé. Mai Mai rời mắt khỏi cái điện thoại trong tay ngẩng lên nhìn.
Đứng đối diện cô là một cô gái, ăn mặc rất ăn chơi, nhìn qua cũng biết
không phải gái loại vừa. Cô ta cong cong cớn cớn nhìn Mai Mai. Mai Mai
nhìn cô ta, rồi cúi xuống bấm điện thoại như cô gái trước mặt vô hình.
- NÀY. Tôi đang nói chuyện với cô đấy. Tại sao tôi đã nhắn tin hẹn gặp cô mà cô không đến, cũng không liên lạc lại?
- Cái con này... – Cô ta tiến đến sát Mai Mai đẩy mạnh vai Mai Mai một cái khiến cô lùi lại mấy bước
Gương mặt Mai Mai đanh lại, nhưng cô không to tiếng, giọng nói rất bình thản.
-
Thì ra là cô à? - Mai Mai đưa mắt nhìn từ đầu xuống chân cô ta một lượt, nói – Tôi không biết cô, chẳng có chuyện gì để nói hết.
-
Hứ, không biết xấu hổ. Còn ra vẻ không biết chuyện gì à? Có biết tôi là
ai không? Tôi là người yêu của Hải Nam. Tôi nói cho cô nghe, Hải Nam là
của tôi. Cô đừng có hòng giở trò quyến rũ anh ấy, nếu không....
-
Nếu không thì làm sao? – Mai Mai cười khẩy, chặn họng cô ta – Nếu cô đã
nói được anh ta là của cô thì còn đến tìm tôi để làm gì. Không lẽ điều
này chỉ là do cô nhận vơ?
- ..............
- Tôi nói cho cô nghe. Cô là ai tôi không cần biết. Quan hệ của cô với Hải Nam tôi không quan tâm.
Nói rồi, Mai Mai bước thẳng qua cô ta.
- Nhưng còn quan hệ của cô với Hải Nam? – Cô gái kia nói với theo sau lưng Mai Mai.
Mai Mai dừng lại. Không quay đầu nhìn cô ta, nói:
- Không có gì hết.
- Nhưng.. nhưng Hải Nam gần đây lạnh nhạt với tôi. Tất cả là từ khi gặp cô..
- Chuyện đó cô phải hỏi anh ta.
Xe ô tô của Mai Mai đã đến, bác Mạnh từ trong xe chạy ra, nhìn Mai Mai rồi nhìn cô gái lạ, rồi lại nhìn Mai Mai.
- Cô chủ, không có chuyện gì chứ?
Mai Mai lắc đầu:
- Chúng ta về thôi.
***
Tại căn hộ cao cấp của Hải Nam.
Côc.Côc.Côc.Côc.Côc.Côc.Côc
Hải Nam nhăn nhó mở cửa.
- Em làm gì đấy?
- Anh làm gì mà lâu thế?
Hải Nam không trả lời, nhăn mặt quay đi.
- Anh lại giận em nữa à? Anh có thấy là gần đây anh rất hay khó chịu với em không?
Cô gái xị mặt, ngồi phịch xuống salon.
Không thấy Hải Nam nói gì.
- Hôm nay em đã đến gặp cô ta.
- ...
- Anh không hỏi xem em đã đi gặp ai à?
- ...
Hải Nam vẫn không lên tiếng, ung dung thưởng thức cà phê.
- Là công chúa trong mộng gần đây của anh đấy.
- Mai Mai.
Cô gái đứng bật dậy như lò xò, bắt đầu khua môi múa mép.
- Á
à. Anh thừa nhận rồi đấy. Suốt một tuần nay anh hoàn toàn biến thành một người khác, tất cả là vì cô ta đúng không? Anh không hỏi han gì đến
tôi. Tôi đến gặp anh, đứng trước mặt anh, anh cũng lạnh nhạt với tôi.
Trước đây anh thế nào? Còn bây giờ thì anh thành thế nào rồi? Chỉ vì con đàn bà đó mà anh đối xử với tôi như vậy à?
BỐP.
- Cấm cô gọi cô ấy như vậy.
Một bên má
cô gái hứng trọn cái tát trời giáng. Hải Nam mặt lửa giận bừng bừng. Cô
gái kia ôm mặt khóc nức nở. Miệng lẩm bẩm ‘Anh... anh...’.
Hải Nam thở dài, gương mặt đã dịu lại, anh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô gái.
-
Thùy Linh. Anh không có ý đó. Là công việc gần đây của anh rất bận. Dạo
này anh bị căng thẳng quá độ em có biết không? Em đã không chia sẻ với
anh thì thôi lại còn đặt điều hiểu nhầm anh là thế nào?
Thùy Linh
chưa từng thấy Hải Nam nóng giận với mình bao giờ, vừa rồi được quả sợ
hú vía. Giờ nghe Hải Nam nói vậy thì ngả đầu vào ngực Hải Nam thút thít:
- Tại anh khiến người ta hiểu nhầm đấy chứ?