Hải Nam đánh xe đến trước mặt Mai Mai, đích thân mở cửa xe mời cô vào.
- Vào đi.
Mai Mai nhìn Hải Nam, rồi nhìn vào chiếc ghế trong xe.
- Sao vậy? Đừng nói với anh là em không quen ngồi xe của người lạ đấy.
Mai Mai vẫn đứng lặng tại chỗ.
Hải Nam thở dài, lắc đầu, rồi… anh ta đẩy Mai Mai ngồi vào trong.
Phịch.
Cửa xe đã bị Hải Nam đóng lại. Ngoái ngoắc một hồi, Mai Mai tự cười nhạo mình.
Hay thật. Chỉ là ngồi lên một chiếc xe thôi mà. Sao mình phải suy nghĩ nhiều vậy chứ?
Nhưng rồi cô lại nhận ra
Hình như ngoài xe riêng của gia đình, chỉ có duy nhất xe của Nhất Bảo
mình từng ngồi qua. Mình đã ngồi trên xe của anh ấy bao nhiêu
lần rồi nhỉ? Chẳng thể nhớ nổi. Chỉ nhớ là mỗi lần ngồi
trên xe của anh mình đều thấy rất vui, thấy thời gian trôi qua
thật nhanh. Mà không, chỉ cần được ở bên anh thôi, thời gian
những lúc đó… Thời gian đó… Mình rất nhớ khoảng thời gian đó, nhớ nụ cười của anh, những nụ cười hiếm hoi có lẽ chỉ dành
riêng cho mình… Những khi chỉ có mình và anh bên nhau… Những
ngày tháng ấy... Có thể có một ngày, ngày hạnh phúc như thế
quay lại với mình không? Liệu có ngày đó không?... Nhất Bảo,
anh đang ở đâu???
Cảm xúc
của Mai Mai đã vượt ra khỏi sự chi phối của lý trí, những
giọt nước mắt nóng hổi đã lăn xuống từ lúc nào. Có những
lúc bần thần nhớ về Nhất Bảo, Mai Mai đều nhớ những kỉ niệm
từng có với cậu. Nhớ đến những câu chuyện vui của hai người,
gương mặt rạng rỡ của Nhất Bảo, tiếng cười giòn giã của Mai
Mai, không biết có bao nhiêu chuyện để kể. Nhưng rồi gương mặt
rạng rỡ biến mất, tiếng cười giòn giã cũng không còn. Giờ đây khi nghĩ lại, Mai Mai mới nhận ra rằng đã rất nhiều, rất
nhiều lần Nhất Bảo ở bên cô không giống như khi cô ở bên anh. Cô
trong sáng, ngây thơ đến mức ngốc nghếch, có những khi nụ cười
của Nhất Bảo đâu hoàn toàn vui vẻ như cô vẫn nghĩ nhưng tại sao cô lại không nhận ra điều đó, để rồi cô vô tư cho rằng Nhất
Bảo đang rất vui, trong khi thực tế lạ không như vậy, bên trong
cậu ấy đang có biết bao phiền muộn mà cô không hề hay biết.
Những nụ cười gượng ghạo của Nhất Bảo hiện lên trong tâm trí
cô mỗi lần nhớ lại chẳng khác nào một lưỡi dao đang liếm rạch từng đường lên trái tim cô. Nỗi đau đớn, giày vò trong cô cũng
vì thế mà tăng lên.
Đường phố
đêm tối hóa ra không phải hoàn toàn tĩnh lặng. Mai Mai chưa từng ra khỏi nhà vào lúc muộn như thế này bao giờ. Cuộc sống dù
không tấp nập như ban ngày nhưng hoạt động thì hối hả không
kém.
Một chiếc xe máy phóng vụt qua, âm thanh động cơ vang trong đêm tối vang lên gấp bội.
Giật mình
nhìn lại ra xung quanh. Chiếc xe của Hải Nam đã dừng lại từ bao giờ, con phố hoàn toàn lạ lẫm hiện ra trước mắt, những bóng
cây to đen kịt ẩn hiện trong ánh đèn đường. Chiếc ghế bên cạnh, Hải Nam không còn ngồi ở đó.
Mai Mai
hoảng hốt tìm nhưng anh ta không ở đâu xa, ngay cạnh cô, Hải Nam
đã mở sẵn cánh cửa xe bên cô đứng đó chờ đợi.
Anh ta đứng đây từ lúc nào? Sao mình chẳng biết gì thế?!
Mai Mai vội quay mặt ra chỗ khác lau nước mắt, khi quay lại đối diện với
Hải Nam, không hiểu sao cô lại cười với anh ta.
Thôi rồi, chưa đánh đã khai. Cười với anh ta làm gì kia chứ?
Nụ cười tắt ngóm Mai Mai quay lại với bộ mặt lạnh tanh thường ngày.
Hải Nam cười nói:
- Xuống xe đi.
Mai Mai
không biết đây là nơi nào. Nhưng theo lời Hải Nam nói thì anh ta
đang muốn dẫn cô đi ăn đêm. Mai Mai xuống xe. Cửa hàng trước mặt
cô, không biết gọi đây là cửa hàng có đúng không nữa, ánh đèn
LED nhấp nháy hoa cả mắt