Anh Là Xã Hội Đen Thì Đã Sao?

Chương 63: Chương 63




Từ trong đám đông đang nhảy nhót, người con trai đó bước ra. Dáng hình mà Mai Mai vẫn luôn nhớ tới, gương mặt đó, giống, rất giống.

Mặc kệ gã đàn ông lạ hoắc đang gạ gẫm Mai Mai nhảy với hắn, Mai Mai vội vàng bước về phía người con trai kia.

- Ối.

- Ôi xin lỗi, xin lỗi.

Người phục vụ xô phải Mai Mai rối rít xin lỗi. Mai Mai không còn tâm trạng đâu mà để ý đến anh ta. Nhưng chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy người con trai kia đâu nữa. Mai Mai đi đến vị trí mà người đó vừa xuất hiện, nhưng chẳng thấy đâu, cô ngó vào mấy bàn ở gần đó, cũng không bàn nào có cậu ta. Đã thế cô còn bị mấy tên nam ngồi đó đùa cợt.

Mai Mai đứng căng mắt tìm kiếm.

Đâu rồi? Lẽ nào mình nhìn nhầm? Không, chắc chắn là anh ấy. Không thể nhầm.

- Tìm anh à?

Là Hải Nam. Trái tim Mai Mai trùng xuống, cô rầu rĩ hỏi:

- Về được chưa?

***

Chưa bao giờ Mai Mai về nhà muộn như hôm nay. 2h kém đêm cô mới có mặt ở nhà. Nằm lăn qua lăn lại mãi trên giường, Mai Mai vẫn không tài nào ngủ được. Cô ngồi dậy, tiến đến bên cái bàn, lấy tấm ảnh trong ngăn tủ.

Nhất Bảo... anh đã quay về bên em? Hãy anh vẫn luôn ở bên em mà em không biết?... Nhưng dù là gì đi chăng nữa thì tại sao anh lại không đến tìm em? Là anh không muốn gặp em hay là… anh đã quên em rồi?

***

Đêm qua Mai Mai về muộn, trong người lại có hơi men, ông Lâm thì không biết nhưng dì Minh thì tỏ ra không hài lòng. Món cháo tim tía tô dì Minh đặc biệt chuẩn bị cho Mai Mai, bữa sáng cũng là bữa trưa của cô vì Mai Mai hôm nay ngủ đến trưa mới dậy.

- Cô chủ có thấy đau đầu không?

- Hơi hơi.

Mai Mai nhìn dì Minh:

- Con xin lỗi, đã làm dì lo lắng.

Dì Minh chỉ thở dài, không nói gì mà bỏ đi.

Giải quyết xong tô cháo to đùng, Mai Mai cũng bỏ lên trên lầu, nơi đặt cái kính thiên văn, cũng là nơi cô dành để tâm sự với mẹ mình.

- Hôm qua con đã trông thấy anh ý. Có phải mẹ đã đưa anh ý về với con không? Con biết, mẹ vẫn luôn thương con mà. Con cám ơn, cám ơn mẹ rất nhiều…

***

Từ ngày gặp lại Nhất Bảo, Mai Mai lại càng suy nghĩ về anh ấy nhiều hơn. Và câu hỏi lặp lại trong đầu cô nhiều nhất đó là: Nhất Bảo đang ở đâu? Và: Tại sao Nhất Bảo không đến tìm cô?

Và chiều nào sau khi tan ca, Mai Mai cũng đến BengBeng Bar với hy vọng có thể gặp được Nhất Bảo ở đây.

- Giám đốc. Giám đốc.

- Ừm.. Có chuyện gì à?

- Cô đang lo lắng cho dự án ở Đà Nẵng ạ? Mọi thứ sẽ ổn thôi, cô cứ yên tâm đi.

Cô trợ lý động viên Mai Mai mặc dù những gì cô ta nói chẳng liên quan gì đến chuyện Mai Mai đang nghĩ đến thất thần.

Dù vậy Mai Mai cũng gật đầu cười nhẹ với cô trợ lý.

- Chủ tịch cho gọi cô. – Cô trợ lý thông báo.

Côc. Côc.

- Vào đi. – Tiếng của chủ tịch tập đoàn Nhất Mai – ông Mai Lâm.

- Chủ tịch cho gọi có việc gì vậy ạ? – Mai Mai hỏi.

Từ khi bước chân vào công ty cô luôn tỏ ra mình là một nhân viên của công ty chứ không phải con gái của ngài chủ tịch. Nhưng sự thực và trong mắt của các nhân viên khác thì cô lại là người lạnh lùng khó gần, và họ cho rằng đó là bệnh của cô đại tiểu thư này.

- Dự án ở Đà Nẵng đến đâu rồi?

- Chỉ còn xuống tận nơi khảo sát thực tế, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất vốn tiến hành được rồi, thưa chủ tịch.

Ông Lâm gật gật đầu nhìn Mai Mai vẻ dò xét:

- Lần này con có thể đích thân đi một chuyến được chứ?

- Việc này có cần thiết không thưa chủ tịch?

Ông Lâm thôi xoay cây bút trong tay, nói:

- Dự án này đòi hỏi vốn đầu tư khá lớn. Hơn nữa ngoài Nhất Mai là đơn vị đầu tư chính, vẫn còn ba đơn vị khác cũng đầu tư vào đây. Lần này đi, ngoài việc khảo sát ra còn phải hợp đồng lợi nhuận sòng phẳng với ba đơn vị kia. Lời thiệt về công ty ta thế nào, đều quyết định trong chuyến đi lần này. Giao cho người khác, bố thấy không yên tâm. Con có thể suy nghĩ lại không?

Thấy Mai Mai do dự, ông Lâm tiếp tục nhẹ nhàng động viên con gái:

- Đà Nẵng là địa điểm du lịch rất lí tưởng, bố cũng muốn con đến đó để được thư giãn vài ngày.

Mai Mai cười nhạt, nghĩ ‘Chuyến đi quan trọng có bao nhiêu việc phải làm như vậy mà vẫn có thời gian nghỉ ngơi. Không phải bố lại đang có kế hoạch gì với mình đấy chứ?’

Mai Mai nhẹ gật đầu.

- Cứ làm theo lời chủ tịch đi ạ. Vậy còn buổi gặp mặt với đại diện của GOLD WALL Hoa Kỳ thì sao, thưa chủ tịch?

Ông Lâm đang vui ra mặt, tươi tỉnh nói:

- À hà, việc đó, buổi gặp mặt đầu tiên sẽ giao cho Tổng giám đốc Minh.

Lần hợp tác này với GOLD WALL, nếu thành công, thương hiệu Nhất Mai sẽ vươn ra khỏi châu Á và tiếp tục khẳng định vị trí trên trường quốc tế, đây cũng là điều mà ông Lâm đã mong muốn từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.