Không lẽ tất cả những gì Mai Mai chờ đợi trong bao nhiêu năm qua, nó bất
chợt hiện ra nhưng chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất,
giống như một quả bóng bay, phải mất công thổi trong bao lâu,
nhưng chỉ cần một cái chích nhẹ, quả bóng sẽ không còn.
Lái xe lòng vòng cho khuây khỏa, không ngờ Mai Mai lại lái tới chỗ này. Nhà cũ của Nhất Bảo.
Đằng nào cũng đến rồi, Mai Mai quyết định xuống xe đi bộ.
Kể từ
ngày đó, Mai Mai không còn quay lại nơi này. Rất nhiều lần cô
muốn đến đây với tâm trạng đầy hy vọng nhưng rồi cô lại sợ làm mình thất vọng.
Đây là lần thứ hai cô đi bộ trên con đường này, và cũng là lần thứ hai cô đi một mình trên con đường này. Không biết đó có phải là số
phận!
- Chú cho con xin lại quả bóng.
Tiếng cậu
bé con này nghe rất hay. Mai Mai nhìn về hướng cậu bé. Đám trẻ con đang chơi đá bóng. Nổi bật trong số đó là một thân hình
cao lớn, trên tay anh ta đang cầm quả bóng.
Trong phút chốc, ánh mắt của anh ta và Mai Mai chạm nhau.
Trả lại
quả bóng cho đứa trẻ, Jimmy còn kèm theo nụ cười rất hiền, nụ cười mà trước đây Nhất Bảo chỉ dành cho Mai Mai.
- Chào cô. – Jimmy chạy lại phía Mai Mai.
Mai Mai cười nhẹ:
- Chào anh. Sao anh…
- Sao cô…
Cả hai cùng nói.
Jimmy cười, anh ta cười tự nhiên thôi, đâu biết rằng nụ cười ấy lại đang làm cho Mai Mai xáo động đến thế nào.
- Hì hì, cô nói trước đi?
- Tại sao anh lại đến đây?
Jimmy tỏ ra ngạc nhiên:
- Tôi cũng đang định hỏi cô câu đấy đây.
- Vậy anh trả lời tôi trước đi. – Mai Mai nói.
Jimmy giơ cái máy ảnh đang treo trước ngực lên:
-
Nhận ra chưa? Tôi thấy khu phố này có một nét cổ kính rất hấp dẫn, muốn lưu lại vài bức hình. Đây, cô nhìn ngôi nhà này… -
Jimmy đưa máy ảnh chụp ngôi nhà gần nơi họ đang đứng.
Mai Mai
không biết cảm giác của mình lúc đó thế nào, cô nhìn ngôi
nhà, rồi nhìn Jimmy, lòng cô gần như trống rỗng. Đó chính là
ngôi nhà của Nhất Bảo.
- Mai Mai, Mai Mai.. Cô sao thế?
Rất
giống, thật sự là rất giống mà. Nhưng tại sao, từ thái độ,
cách nói cho đến cử chỉ… rốt cuộc thì anh là ai?
- Jimmy này, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?
- Được chứ.
- Uhm, anh… anh còn có anh em nào khác không?
Jimmy lắc đầu:
- Tôi là con một.
Jimmy trả lời, tay vẫn nháy máy ảnh liên hồi.
- Anh có
chắc không? Có khi nào anh còn có một người anh em sinh đôi mà
anh không biết không? Ví dụ như cảm giác còn có một suy nghĩ
hay một cuộc sống, một linh hồn khác cũng đang tồn tại cùng
lúc trong anh…
Jimmy hạ cái máy ảnh trong tay, nhìn Mai Mai có phần cảnh giác:
- Cô nói gì nghe ghê vậy?
Mai Mai
biết là mình đang hơi quá đà. Nhưng thực sự, nếu không phải anh em sinh đôi thì làm sao có chuyện hai người giống nhau đến như
vậy. Cô lại đang hy vọng, nếu như Jimmy và Nhất Bảo là hai anh
em thì cô có hy vọng có thể tìm lại Nhất Bảo. Nhưng nhìn Jimmy thì đúng là anh ta không nói dối.
- Bỏ đi. – Mai Mai chán nản nói.
- Jimmy.
- Tôi đang nghe đây.
Mai Mai chỉ ngôi nhà nói:
- Ngôi nhà này có gợi lên trong anh điều gì không?
- Ngôi nhà rất đẹp. Là của cô à?
Thực sự càng nói chuyện với Jimmy chỉ càng khiến cho Mai Mai thêm thất vọng.
-
Không. Là của anh ấy. Tôi chỉ là từng đến nơi này… Cũng gần
bốn năm rồi tôi không còn quay lại nơi đây nữa. Tôi còn nhớ lần
cuối cùng, tôi đã phải vất vả thế nào mới đến được đây. Hôm
đó ngoài trời rất lạnh, tôi đã phải trốn ra khỏi nhà, lại
còn phải chạy bộ từ đầu đường vào đây. Lúc đó tôi không quan
tâm nhiều đến hoàn cảnh, chỉ mong sớm gặp được anh ấy… Nhưng
không ngờ, khi tôi đến được nơi này, thì đã quá trễ. Anh ấy đã bỏ tôi mà đi.
Mai Mai nói và không quên để ý phản ứng của Jimmy. Nhưng anh ta lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
-
Suốt thời gian qua, tôi vẫn luôn chờ đợi ngày anh ấy quay về.
Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu như anh ấy biết tôi đang chờ anh ấy
thì anh ấy có quay về bên tôi không.
Rồi Mai Mai quay sang nhìn thẳng vào mắt Jimmy, hỏi:
- Nếu là anh, anh biết được người con gái ấy vẫn luôn chờ đợi mình. Anh sẽ làm thế nào?
Mai Mai cố gắng đọc suy nghĩ của Jimmy qua đôi mắt anh ta.
- Ấy, xin lỗi tôi có điện thoại.
Jimmy nói rồi quay ra nghe điện thoại.
- Alice…
Là Alice.
- Xin lỗi, Alice vừa gọi, cô ấy… À thôi, có lẽ tôi phải về trước.
- Anh có vẻ rất quan tâm đến cô trợ lí của mình. – Mai Mai nói. (Cô nàng có vẻ đang ghen)
Jimmy chỉ cười không đáp.
- Nếu vội thì anh về trước đi.
- Ok. Vậy tôi đi trước. Bye.
Nhìn Jimmy từ đằng sau, vẫn câu nói ấy ‘Rất giống Nhất Bảo’.
- Thấy người ta quan tâm người con gái khác, thấy rất khó chịu, đúng không?
Mai Mai quay người lại, Hải Nam từ trong con hẻm bước đến.
- Sao anh lại ở đây?
Hải Nam vừa đi vừa nói:
-
Anh ta là Jimmy, bố mẹ là Việt kiều Mỹ, là con một. Từ năm 5
tuổi, anh ta đã cùng bố mẹ sang Mỹ và định cư ở bên đó cho
đến nay. Những chuyện sau này chắc em cũng đã biết. Đâu phải em chưa từng điều tra anh ta.
Hải Nam đã đi đến trước mặt Mai Mai.
- Em đã biết anh không phải là Nhất Bảo?!
Mai Mai trừng mắt nhìn Hải Nam.
Tại sao
anh ta lại biết về Nhất Bảo? Lẽ nào là bố nói? Không, không
phải, bố từng gặp mặt Jimmy rồi, nhưng bố không có phản ứng
gì cả, cho thấy bố chưa hề biết mặt của Nhất Bảo. Hơn nữa
chuyện của mình và Nhất Bảo đã bị ém nhẹm từ lâu. Không đời
nào bố đi kể cho anh ta...
- Đừng quan tâm vì sao anh lại biết chuyện về Nhất Bảo.
Hải Nam nắm tay Mai Mai trong tay mình, nói:
-
Mai Mai, chuyện của Nhất Bảo đã là quá khứ rồi. Đừng nhớ đến anh ta nữa. Anh ta đã quên em rồi. Jimmy là Jimmy, không phải là
Nhất Bảo. Đừng tự lừa dối mình nữa… Hãy chấp nhận anh, được
chứ?
Mai Mai cắn chặt môi. Tất cả những gì Hải Nam vừa nói chính là những gì mà lâu nay Mai Mai vẫn luôn tìm cách lẩn trốn. Nhưng... anh ta
đã phạm phải một sai lầm đó là Mai Mai rất ghét bị người
khác bới móc đời tư.
Mai Mai giật tay mình ra khỏi tay của Hải Nam. Gương mặt của cô đầy vẻ hăm dọa.
- Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh. Anh không có quyền xen vào.