Tiếng hét của Hải Nam nhỏ dần, và bị lấn át bởi tiếng ồn ào của những người
trong hội trường, đặc biệt là của cánh nhà báo. Thùy Linh nhìn Mai Mai
với đôi mắt vừa tội lỗi, vừa như cầu xin, rồi cô lặng lẽ rút khỏi hội
trường.
- Nhất Bảo, mày sẽ phải trả giasaaaaaaaaa……..
Tiếng của Hải Nam tuy còn rất nhỏ nhưng cũng đủ để trở thành tiếng sấm đối
với Mai Mai. Mai Mai lập tức chuyển ánh mắt đến Jimmy, lần này thì tim
cô như muốn nhảy ra ngoài. ‘Hỏng rồi, nhà báo nghe thấy tin này thế nào cũng sẽ đi điều tra về cái tên Nhất Bảo. Như vậy thì… Phải làm thế nào đây???’. Đầu óc Mai Mai tuy nhanh nhạy, có thể nhìn ngay ra mối lo trước mắt, nhưng
các phóng viên ngồi dưới cũng đã bắt đầu ‘tiến đến con mồi’.
- Nhất Bảo?
- Anh ta vừa nhắc đến cái tên Nhất Bảo?
- Phải chăng Nhất Bảo có mối liên quan nào đến Jimmy?
- ………..
Các nhà báo đua nhau đưa nhận định, rồi một người hét lớn:
- Jimmy, xin anh hãy giải thích, tại sao hôm nay Hải Nam lại đến đây làm khó
anh? Và lời cuối cùng Hải Nam nói là ám chỉ điều gì? Và còn cái tên Nhất Bảo?
Nhà báo đúng là nhà báo, hỏi rất đúng trọng tâm.Mấy người này thật là rắc rối. – Mai Mai **** thầm, rồi cô đưa mắt cho người MC để anh ta bịt miệng phóng viên.
Người MC lập tức hiểu ngay ra ý của Mai Mai nhưng chưa kịp nói gì thì Jimmy đã lên tiếng trước rồi.
- Các bạn nhà báo, xin yên lặng một chút. Thực ra chuyện này cũng không có gì, đúng hơn đó là chuyện riêng tư.
- Việc riêng tư đó có liên quan đến người tên Nhất Bảo sao? – Phóng viên lại hỏi.
Jimmy nhếch môi:
- Nhất Bảo… chính là tên của tôi. - Mai Mai mở to mắt nhìn Jimmy ‘Anh ấy… thật quá mạo hiểm’. Đây thật sự là điều bất ngờ với tất cả mọi người, bởi trong hồ sơ tiểu sử
của Jimmy, toàn bộ những gì liên quan đến Nhất Bảo đều được giấu kín, dĩ nhiên cái tên đó cũng không được phép xuất hiện - Đó là cái tên khi tôi còn ở Việt Nam, bố mẹ tôi đã đặt cho tôi cái tên đó, nhưng sau
này khi sang Mỹ, mọi người cũng biết tôi sang Mỹ định cư từ khi còn rất
nhỏ, và để thuận tiện, tôi đã lấy một cái tên Mỹ. Đơn giản chỉ có vậy.
Một câu trả lời thuyết phục, nhưng cánh phóng viên vẫn chưa chịu buông tha.
- Vậy tại sao Hải Nam lại nói anh là tên lừa đảo?
Sau câu trả lời trước của Jimmy, Mai Mai nghe mà như chút được tảng đá lớn, nhưng đến câu hỏi này… ‘Anh sẽ trả lời sao đây?’
Jimmy lại mỉm cười, nghe Jimmy nói mà Mai Mai ngỡ mình đang được nghe những lời nói rất thật.
- Cũng chỉ là sự hiểu nhầm thôi. Tôi đã giải thích điều này với Hải Nam, nhưng anh ấy không chịu tin. – Jimmy thở dài như thật – Tôi có dự định mở một công ty riêng tại Việt Nam. Nhưng như mọi người đã biết, thì tôi về
Việt Nam lần này với tư cách là đại diện của Gold Wall trong dự án hợp
tác với Nhất Mai. Cho nên, dù có thế nào, tôi cũng phải hoàn thành dự án này rồi mới tính đến dự định lập công ty kia. Nhưng mà, Hải Nam đã hiểu nhầm là tôi có ý xấu với tập đoàn Nhất Mai. Và còn không ngờ hơn nữa,
là sự thật về những việc Hải Nam đã làm. Vậy mà anh ta còn muốn giáng
họa cho tôi. Tôi thật sự thất vọng. – Mặt Jimmy buồn rười rượi.
***
Tuy xảy ra sự cố ngoài mong muốn nhưng cuối cùng, buổi lễ ký kết vẫn được
hoàn thành. Mọi việc đã rõ ràng rồi, Jimmy chính là Nhất Bảo. Mai Mai
một mình lang thang ở Bờ Hồ, cô không nhớ mình đã đi bộ được bao lâu.
Khi buổi họp báo vừa kết thúc, Mai Mai đã ngay lập tức rời khỏi hội
trường, lái xe vòng vòng rồi dừng lại ở chỗ này.
- Chú ơi chú mua hoa đi.
Giọng cô bé gái nghe rất đáng yêu, Mai Mai dừng bước quay lại nhìn, không ngờ người ‘chú’ mà bé gái vừa gọi chính là Nhất Bảo.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai, rồi quỳ xuống cạnh bé gái, cười nói:
- Uhm, chú sẽ mua. – Nhất Bảo rút ví, đưa cho cô bé mấy trăm nghìn. – Chú sẽ mua hết chỗ hoa này, con xem số tiền này đã đủ chưa?
Cô bé nhìn số tiền, mặt buồn thiu:
- Thừa rồi, con không có đủ hoa.
Mai Mai nghe mà bật cười. Nhất Bảo xoa đầu cô bé nói:
- Không đủ hoa thì con giúp chú làm một việc nhé!
Cô bé nhìn Nhất Bảo suy tư rồi mới gật đầu.
Nhất Bảo nhìn Mai Mai một cái rồi thì thầm vào tai cô bé. Một lúc sau thì cô bé ôm bó hoa trong tay chạy lại phía Mai Mai.
- Cô ơi, chú kia nhờ con tặng hoa này cho cô. Xin cô đừng giận chú nữa. –
Rồi cô bé kiễng chân lên, Mai Mai hiểu là cô bé muốn nói nhỏ với mình,
cũng cúi thấp người xuống. – Cô hãy chơi cùng chú nhé, đừng để chú chơi
một mình, chơi một mình buồn lắm!
Mai Mai nhận bó hoa trong tay cô bé. Cô bé cười như thiên thần nhỏ rồi lon ton về phía Nhất Bảo nhận tiền.
Cô bé đi rồi. Nhất Bảo chầm chậm tiến lại gần Mai Mai, có vẻ hơi ngượng ngùng.
- Uhm… bé con đó thì thầm điều gì với em vậy? – Nhất Bảo nói, đây là cách mở đầu câu chuyện để rút ngắn khoảng cách sao?!
- Chẳng phải là những gì anh xui nó sao? – Mai Mai nói.
Nhất Bảo lắc đầu:
- Những gì anh bảo nó nói chỉ có hai câu đầu thôi. Cô bé này thật là…
Mai Mai lườm Nhất Bảo một cái rồi lững thững bước đi. Và cô biết Nhất Bảo
vẫn đang đi sau mình. Im lặng một hồi, Nhất Bảo mới lên tiếng:
- Mai Mai, anh xin lỗi!
Bước chân của Mai Mai dừng lại.
- Anh đã lừa dối em suốt thời gian qua. Em đã rất đau khổ. Anh không biết nói gì hơn ngoài lời xin lỗi. Tất cả những đau khổ của em đều là tại anh,
là anh đã gây ra cho em. Đã có những lúc anh cảm thấy hối hận vì quyết
định quay trở về Việt Nam, và hối hận vì đã để mình xuất hiện trước mặt
em. Anh…
Mai Mai quay lại nhìn Nhất Bảo, cô thấy anh đưa tay day day khóe mắt.
- Đúng. Đúng là em đã rất đau khổ. Tất cả là vì anh. Vì anh bỏ đi không một lời mà em đã sống khổ sở suốt bốn năm qua. Cuộc sống của em chẳng khác gì
địa ngục. Lí do anh bỏ đi là gì chứ? Muốn em được bình yên à? Suốt bốn
năm qua anh có thấy em được bình yên ngày nào không?
Bao nhiêu chất chứa trong Mai Mai lâu nay, cô hét ra cho thỏa thích. Cô khóc…
- Cái chết có thể giải thoát mọi đau khổ, nhưng em cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm đến cái chết để giải thoát cho mình, vì em muốn được gặp lại anh, vì em tin sẽ có ngày anh quay lại. Ngày nào anh chưa quay lại thì lòng em còn dằn vặt ngày đó. Em không thể tha thứ cho bản thân mình, em không thể…
Nhất Bảo ôm chầm lấy Mai Mai. Nước mắt Mai Mai rơi lã chã trên bờ vai của
Nhất Bảo. Và chính bản thân Nhất Bảo cũng không ngăn được những giọt
nước mắt của mình.
- Anh xin lỗi… Hãy tha thứ cho anh.
Mai Mai nghẹn ngào:
- Hứa với em, nếu em không cho phép, anh tuyệt đối không được rời xa em một lần nữa.
Nhất Bảo cười:
- Anh hứa.