Sau khi Thị Y Vân rời khỏi không bao lâu, điện thoại di động của cô đột nhiên rung lên, tiếng chuông điện thoại du dương cũng theo đó vang lên, trên màn hình hiển thị ba chữ “Bệnh thần kinh”.
Lục Giai Ngưng mới đi không bao lâu, anh ta lại gọi điện đến ngay. Tin tức đúng là nhạy bén.
Cô hơi buồn bực không muốn nhận cuộc điện thoại này, dứt khoát để điện thoại xuống.
Điện thoại vẫn chưa chịu ngừng rung, tiếng chuông vẫn không ngừng vang lên, kéo dài một lúc lâu mới ngừng lại, tiếng chuông tin nhắn nhanh chóng vang lên sau đó.
Cô nhìn thoáng qua màn hình điện thoại: “Sau khi đọc tin, gọi lại cho anh.”
Cô tức giận tắt luôn điện thoại, đồng thời ném sang một bên, ôm đầu nằm rạp trên bàn, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Một cậu ấm con nhà giàu và một cô gái bình thường, cảnh cẩu huyết chỉ có trên tivi và trong tiểu thuyết thế này lại phát sinh trên người cô. Buồn cười hơn là, tại sao người có tiền đều dùng phương thức nhàm chán thế này để tấn công kẻ yếu thế hơn mình?Cửa hàng này là do cô tự mở, nếu cô là nhân viên ở văn phòng, phải chăng cô sẽ bị vùi dập, hãm hại hoặc có thể bị đuổi việc?
Huyệt thái dương đau âm ĩ, cô cáu kỉnh nắm tóc.
Tập đoàn Hải Hâm! Tập đoàn Hải Hâm! Kẻ ngốc cũng biết đó là tập đoàn quản lý chuỗi khách sạn năm sao đẳng cấp quốc tế.
Lục Thần Hòa, tên đáng chết này, vì sao không chịu nói gì cho cô biết?
Cô không khỏi nhớ đến trên web từng có một bài viết thế này: “Nữ chính vứt bỏ kẻ bần hèn rồi đi cùng cao phú soái (Người đàn ông vừa cao, vừa giàu có, lại vừa đẹp trai) là phim truyền hình Đại Lục. Nữ chính vứt bỏ cao phú soái chọn ở lại bên cạnh kẻ bần hèn chính là phim Hàn. Cao phú soái đội lốt kẻ bần hèn theo đuổi nữ chính, lúc tỏ tình mới tiết lộ thân phận là phim truyền hình Đài Loan. Kẻ bần hèn phấn đấu trở thành cao phú soái bị n nữ chính tranh cướp là phim truyền hình Hồng Kông. Một đám bần hèn tụ tập nói xấu cao phú soái là phim truyền hình Mỹ. Kẻ bần hèn cướp nữ chính từ tay cao phú soái rồi sau đó vui vẻ khiêu vũ là phim truyền hình Ấn Độ.”
Anh ta là diễn viên chính trong thể loại phim truyền hình nào đây?Lúc thì phim truyền hình Hồng Kông, lúc thì phim truyền hình Đài Loan, lúc lại là phim truyền hình Đại Lục,cùng hợp tác sản xuất sao?Nhìn thế nào cũng thấy buồn cười. Chết tiệt, tìm đàn ông đã khó thì thôi đi, tại sao muốn có một cuộc sống bình yên cũng khó đến vậy...
Cô ôm lấy cái đầu đau nhức nằm trên bàn, ngơ ngẩn, vô thức ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng nói loáng thoáng của Sa Sa: “Anh Lục, anh đến đấy trang phục sao?”
“Không phải.” Cùng với âm thanh vang vọng phủ định kiên định, cửa phòng làm việc bị một lực mạnh đẩy ra.
Thị Y Thần nằm sấp trên bàn giật mình tĩnh giấc, trong ánh mắt phủ đầy sương mờ, Lục Thần Hòa hơi mím môi, gương mặt tuấn tú sa sầm đến mức đáng sợ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hô mưa gọi tuyết cùng kéo đến đây nhấn chìm cô.
“Trước khi muốn vào phải gõ cửa, đây là...”
“Nói thừa.”
Hai chữ “Lịch sự” chưa nói ra, đã bị Lục Thần Hòa dùng hai chữ “Nói thừa” thay thế một cách hoàn hảo. Anh bước nhanh tới trước bàn làm việc, kéo cô từ trên ghế xuống đi thẳng ra ngoài.
“Này...”
“Câm miệng! Nếu em không muốn để dân cảnh 110 bên cạnh đến đây, vậy thì nên ngoan ngoãn đi theo anh.”
Đi qua mấy khu bán hàng trong tiệm, Thị Y Thần nhìn một nhóm nhân viên và khách hàng trợn mắt há mồm, có cảm giác hận không thể tìm một cái lổ để chui vào quách cho rồi. Cô sai rồi... Lục Thần Hòa là một người không bao giờ làm chuyện bình thường, cô không nên không nhận điện thoại của anh, cho dù mắng anh một trận trong điện thoại cũng không sao.
Lục Thần Hòa dắt cô ra ngoài, cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa hất tay Lục Thần Hòa ra. Lục Thần Hòa tất nhiên không phải là người dễ trêu đùa, kéo cô lại tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến khúc rẽ trước cửa Jessie’s, đi đến một bến tàu vắng vẻ mới dừng lại.
Đôi mày kiếm nhíu chặt, tức giận nói: “Vì sao không nghe điện thoại cũng không gọi lại?Còn tắt máy?” Anh rất lo lắng cho cô, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì.Cô không ngừng vuốt tóc, lạnh nhạt trả lời: “Không vì sao cả, không muốn nhận thì không nhận thôi.”
Tay của anh nắm lấy cằm của cô, ép cô nhìn mình: “Có chuyện gì bực bội, muốn nổi nóng thì cứ nói thẳng với anh, không cần phải dùng cách này, sẽ buồn bực đến mức bị “nội thương” mất.”
“Tôi có bực bội đến mức “nội thương” hay không thì liên quan gì đến đại thiếu gia tập đoàn Hải Hâm như anh phải lo lắng?” Cô lạnh lùng giật tay ra khỏi tay anh.
Mi tâm của anh nhíu chặt, hừ lạnh một tiếng: “Em biết cả rồi?”
“Trên thế giới vốn dĩ không có bức tường nào gió không lọt qua được. Anh che giấu thân phận cao phú soái giả dạng thành người nghèo tiếp cận tôi là muốn diễn một bộ phim thần tượng cẩu huyết lúc tám giờ sao?” Cô mỉa mai nói.
Cô không biết bản thân mình thế nào nữa?Thật ra, Lục Giai Ngưng cố ý xuất hiện ở Jessie’s gây chuyện, cô cũng không để ý nhiều, bởi vì so với lần đầu tiên và lần thứ hai gặp Lục Giai Ngưng, lời nói và hành động của Lục Giai hôm nay cũng không có gì quá đáng khiến cô cảm thấy khá dễ chịu. Nhưng khi biết anh là người kế thừa tập đoàn Hải Hâm, trong lòng như đang có một ngọn lửa cháy rực. Anh có nhiều chuyện giấu cô, chẳng lẽ là vì sợ cô sau khi biết được thân thế thật sực của anh thì sau này sẽ dây dưa tiếp sao?
“Anh là người kế thừa của tập đoàn Hải Hâm thế thì đã sao?Anh không phải cố ý giấu diếm, chỉ có vài chuyện không muốn nói thôi.”
“Không muốn nói hay là sợ nói ra sẽ thế nào?Địa vị con trai chủ tịch tập đoàn Hải Hâm, phụ nữ mong muốn bon chen nhiều vô số. Mà tôi, một người phụ nữ khát khao tìm được một người đàn ông lấy được giấy đăng ký kết hôn nhưng cho mình cha mẹ nhìn xong sẽ lại lén mang đi đổi thành giấy ly hôn, không biết bối cảnh giàu sang của anh, khi đó anh chỉ là một kỹ sư nông nghiệp yêu nghề có ít tài sản, vì thế sẽ không dây dưa với anh, vừa vặn phù hợp với điều kiện anh đang cần, thế nên mới bị anh dùng mọi cách nhìn trúng. Anh không nhắc đến thân phận của mình, lấp liếm che giấu, thật ra anh sợ khi thân phận người thừa kế tập đoàn Hải Hâm của mình bị bại lộ, tôi sẽ nảy sinh ý đồ?Xin lỗi, Lục đại thiếu gia, trò chơi này tôi không thể tiếp tục chơi với anh. Tôi không chơi nổi, anh tìm người khác đi, tôi sẽ tự mình chơi tiếp.”
Anh biết chuyện chị mình dẫn theo bà ba đến Jessie “s gây chuyện, loại chuyện thế này là thủ đoạn mà bố anh hay dùng, anh sợ cô không chịu nổi, vừa biết tin, lập tức vội vàng gọi điện thoại cho cô. Nhưng không ngờ lý do mà cô tức giận, là bởi vì trong lúc vô tình phát hiện anh là người thừa kế tập đoàn Hải Hâm.
Anh nhắm chặt mắt lại nói: “Logic của em kiểu gì thế?Anh không muốn nói là bởi vì anh nghĩ chuyện này không có gì đáng nói, một mối quan hệ rối loạn. Huống hồ anh có công việc của mình, anh không làm ở tập đoàn Hải Hâm, đối tượng em sắp kết hôn là Lục Thần Hòa, chứ không phải là tập đoàn Hải Hâm, chuyện anh là ai và chuyện có quan hệ tập đoàn Hải Hâm quan trọng lắm sao?Cô gái à, năng lực chịu đựng của em chỉ thế này thôi sao?”
Cô tức giận không có chỗ phát tiết, cái gì mà năng lực chỉ thế này thôi sao?Cô hoàn toàn chẳng hay biết gì, giống như một đứa ngốc vậy, bị ép buộc tiếp nhận một đống chuyện ù ù cạc cạc. Khi cô tiếp nhận được chuyện anh là một kỹ sư nghiên cứu nông nghiệp có chút của cải, anh bỗng nhiên lại trở thành con trai chủ tịch tập đoàn Hải Hâm. Thật ra khi ở cơ sở trồng cây, cô phải đoán ra rồi, một người nhận được nhiều tiền hô hậu ủng như vậy, ánh mắt sắc bén đến thế, khí thế bức người, không thể có một ông bố tầm thường như vậy.
“Năng lực chịu đựng của tôi kém?Nếu sức chịu đựng của tôi kém, sẽ chịu đựng được đến bây giờ sao?Anh cứ như một người bệnh thần kinh ép buộc tôi, bị một chuyện không rõ ràng cho rằng mình là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, một người phụ nữ xấu xa, bây giờ còn diễn một bộ phim cẩu huyết lúc tám giờ trên truyền hình, một cô gái bần cùng phải nhận lấy sự khi dễ của kẻ có tiền. Tiếp sau nữa phải chăng tôi sẽ bị nghìn người chỉ trích lần nữa, cũng muốn giả vờ như vì anh cầu xin mới yêu anh, không có tôi anh sống không nổi, có khổ hơn khó khăn hơn cũng phải nhẫn nhục chịu đựng trò trêu đùa của người giàu thế này sao?Tôi chẳng qua chỉ muốn tìm một người đàn ông kết hôn mà thôi, tại sao phải chịu đựng những chuyện mà mình không hiểu gì cả?Anh nói cho tôi biết, anh phải cho tôi một lý do gì đó xem tại sao tôi phải tiếp tục chịu đựng!”
Giằng co mười mấy giây, sắc mặt của anh càng ngày càng u ám, lạnh lùng nói: “Từ đầu đến cuối em vẫn luôn nói là tôi ép buộc em?Đến bây giờ vẫn chỉ muốn tùy tiện tìm một người đàn ông để kết hôn giả?”
Bị ánh mắt của anh dọa cho sợ hãi, cô cắn môi trầm mặc.
Anh càng lạnh lùng hỏi lại một lần: “Đến bây giờ em vẫn chỉ muốn tùy tiện tìm một người đàn ông để kết hôn giả?”
Cô không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, cắn răng trả lời: “Không phải thế sao?Lẽ nào anh nghĩ tôi muốn yêu đương với anh?!”
Ánh mắt của anh lại càng âm u thêm mấy phần, con ngươi trong nháy mắt chợt sáng lên, hai tròng mắt như hiện lên hai ngọn lửa, giống như muốn mang mọi thứ xung quanh, từ từ nắm ngọn lửa âm u trong im lặng vùi chôn mọi thứ, đốt hết chỉ còn lại một đống tro tàn.
Bầu không khí im lặng dồn nén khiến không khí xung quanh trở nên loãng đi.
Dần dần, khóe miệng của anh lưu lại một nụ cười nhạt thản nhiên mà bi thương, cô cứ nhìn chằm chằm vào nụ cười lạnh của anh thật lâu, ánh mắt buồn bã vẫn không thay đổi.
Thật ra khi vừa nói ra lời ấy, nhìn thấy ánh mắt bi thương của anh cô đã cảm thấy hối hận, trái tim của cô cũng không tránh được bị bóp đến đau đớn.
Lòng bàn tay siết chặt, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay mà không có bất cứ cảm giác nào, cô bị anh nhìn không dám nhìn thẳng, hốt hoảng cụp mắt xuống, nơi lòng ngực như có một tảng đá lớn đè xuống, không thở được.
Trong tầm nhìn, giày của anh bỗng nhiên động đậy.
Anh không nói một lời, lướt qua người cô lẳng lặng bỏ đi.