* Đấu chiến thặng phật: Người sau ba mươi sáu tuổi vẫn còn độc thân, “không thể cứu chữa” nữa được gọi là Đấu chiến thặng phật.
Thị Y Thần nhớ mang máng đêm đó lúc về đến nhà, em họ Ngụy Hành Chi nháy mắt cười giễu cô, “Dì hai dùng điện thoại đoạt mệnh truy hồn gọi cho chị thật sự là có uy lực.”
“Nhiều chuyện.” Cô giơ tay lên đặt lên gáy đứa em họ lắc lắc.
“Nghe nói, hôm nay chị ba muốn dẫn bạn trai về nhà, mọi người trong nhà phấn khởi như phát điên đến nơi rồi.” Lời nói của Ngụy Hành Chi khiến cho cơ thể cô chợt cứng đờ, cô có cảm giác cơ mặt mình đang cứng nhắc, run rẩy.
Ngụy Hành Chi không hiểu chuyện nói tiếp: “Kinh ngạc sao? Chị xem xem, bây giờ đến cả chị ba cũng có bạn trai rồi, còn chị thì sao? Bao giờ mới mang bạn trai về? Giấu kín lâu như vậy rồi, còn sợ gì nữa.”
Sợ? Không phải cô sợ, mà là rất sợ, rất sợ, hơn nữa cô còn sợ mọi chuyện một ngày nào đó sẽ trở thành sự thật.
Trong phút chốc chuông cửa vang lên, người đứng ngoài cửa ngoài người cô không muốn gặp là Thị Y Vân, còn có người đàn ông luôn khiến cho cô hết sức đau khổ, đó chính là Cao Minh Dương. Người trong nhà kích động hưng phấn đón tiếp hai người ngoài cửa, lại không có ai biết người đàn ông đứng ngoài cửa đó năm trước còn là bạn trai của cô.
Một bữa cơm được dọn ra, tất cả sự chú ý đều tập trung lên người Thị Y Vân. Thị Y Vân là tiếp viên hàng không, quanh năm thường xuyên đi lại giữa trong nước và nước ngoài, mỗi lần trở về đều chia sẻ với người nhà về những chuyện thú vị cùng với phong cảnh đẹp ở các quốc gia. Trò chuyện một chút, cô đột nhiên nói một câu, “Được rồi, con đã xin nghỉ việc ở công ty, bay hết năm nay sẽ không cần phải bay đi bay lại khắp nơi nữa, đến lúc đó cả nhà phải giúp con tìm việc đó.”
Mọi người trong nhà vừa nghe xong, đều hết sức cao hứng, chẳng biết người nào nói một câu: “Ra ngoài tìm việc làm gì? Trước đó, Y Y còn nói công việc trong cửa hàng rất nhiều, lại thiếu nhân lực.”
Thị Y Vân nhìn cô, “Em sắp thất nghiệp rồi, chị phải thu nhận em đấy.”
Thị Y Thần vốn có ý định từ chối, thế nhưng cả nhà đều ủng hộ, còn có ánh mắt kỳ vọng của dì nhỏ nữa, tàn nhẫn nhất chính là ánh mắt của mẹ cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô đành thỏa hiệp.
Chị cả Thị Y Nhu xưa nay vốn ít nói cũng mở miệng hỏi Thị Y Vân: “Công việc tốt như vậy tại sao đột nhiên lại không muốn làm nữa?”
Ngụy Hành Chi nhìn thoáng qua Cao Minh Dương, cố tình trêu chọc nói: “Sợ là có người muốn gả đi rồi.”
Thị Y Vân cong khóe môi, nhìn Thị Y Thần, cười nói: “Y Thần còn chưa sốt ruột muốn rời đi, chị làm sao có thể tranh đi trước được.” Thị Y Vân vừa nói xong, nhất thời, bầu không khí hòa nhã trong nháy mắt đã hạ xuống dưới 0 độ.
Ngụy Hành Chi ngồi bên cạnh liền nhận được một ánh mắt giận dữ như muốn giết người, ý thức được lời nói của mình, hận không thể tự cắt hai cái lỗ tai của mình xuống, vội vàng cúi đầu, tự phạt một ly rượu. Mỗi lần người nào trong nhà có chuyện gì mới, kết quả đều giống như kiểu “đôi bên tương tàn” không chịu buông tha.
Thị Y Thần chậm rãi bỏ miếng thịt gà vào miệng nhai, sau đó nuốt vào, rồi mới đưa mắt nhìn Thị Y Vân, vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Hai ngày trước lúc đi chùa thắp hương, có một vị đại sư xem số cho chị, nói mệnh chị gặp phải tiểu nhân, tiểu nhân không ngày nào không quấy phá, vậy nên vẫn còn độc thân. Nếu em chờ chị kết hôn rồi mới kết hôn, chắc là phải chờ rất lâu.”
Thị Y Thần nói xong nhìn thoáng qua Cao Minh Dương, sắc mặt của anh ta cực kỳ khó coi, nhếch môi.
Thị Y Vân đầu tiên là sửng sốt, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cười tươi như hoa, nói: “Không sợ. Năm đó vất vả như vậy em còn chờ được, chờ thêm một chút thì có là gì? Em tin tưởng anh Minh Dương cũng sẽ không ngại.”
Thị Y Thần và Cao Minh Dương thoáng nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập phẫn hận. Tay cô cầm ly rượu, có chút run rẩy. Từ thời khắc bước vào cửa, cô không ngừng tự nói với mình, nhất định phải che giấu tâm tình thật tốt, nhưng giây phút nhìn thấy Cao Minh Dương đến, cô hiểu rõ cho dù bản thân có cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng che dấu tâm tình thật sự rất khó. Nếu không phải nội tâm của cô mạnh mẽ, Thị Y Thần thật sự cũng không biết tại sao bản thân cô lại có thể chịu đựng được nhiều năm như vậy. Cô lùi một bước, nhường nhịn một bước, nhưng không ngờ nhiều năm như vậy rồi Thị Y Vân vẫn từng bước chèn ép cô, vẫn không chịu dừng lại. Có đôi lúc, cô thà bị Thị Y Vân chỉ vào mũi mắng mình như thời cấp ba, cùng cô đấu đá, chứ không phải kiểu gặp mặt giống như bây giờ, chuyện xưa nhắc lại, hai người như hai con nhím, liên tục châm chích lẫn nhau. Thị Y Thần rất muốn nói chuyện rõ ràng với Y Vân, cuối cùng muốn cô phải làm thế nào, cô ấy mới có thể buông tha cho cô, không dằn vặt cô nữa.
Thị Y Thần dùng sức cầm ly rượu, cố gắng chịu đựng, áp chế ngọn lửa đang dâng lên trong lòng, cô mới nhìn thẳng vào mặt Thị Y Vân một lần nữa, nhàn nhạt nói: “Được, em đã thích theo chị cùng nhau dây dưa “Đấu chiến thặng phật”, vậy thì cứ cùng nhau dây dưa đi. Nào, người làm chị như chị đây mời em một ly rượu.” Cô cầm ly rượu trước mặt, đứng bật dậy.
Ngụy Hành Chi vẫn nhìn chằm chằm vào hai cô chị đang đối chọi gay gắt, thấy chị đột nhiên bày ra dáng vẻ hung hăng, vội vàng bước nhanh hơn một bước, mang ly rượu đưa đến trước mặt của Thị Y Vân, “Em cũng mời chị ba một ly. Nhiều năm làm tiếp viên hàng không thật không dễ dàng gì.”
Thị Y Thần nhìn thoáng qua Ngụy Hành Chi, cho dù có ngốc đi nữa, cũng có thể nhìn ra dụng ý của Ngụy Hành Chi. Nó rất sợ cô không nhịn được mang ly rượu hất thẳng vào mặt Thị Y Vân. Nếu trở thành thảm kịch, hôm nay không những nó sẽ bị lột mấy lớp da, mà cuộc sống sau này cũng sẽ không được yên ổn.
“Hành Chi là ngoan nhất.” Thị Y Vân nâng ly rượu một cách tự nhiên, đôi mắt hiện lên vẻ khiêu khích nhìn Thị Y Thần.
Cô một hơi uống sạch rượu trong ly, sau đó ngồi xuống, yên lặng ăn đồ ăn.
Thị Y Thần rất bội phục Thị Y Vân, mỗi lần cướp bạn trai của cô, không hề cảm thấy áy náy, trước mặt người nhà đều bày ra bộ dạng như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình, cô không biết nên bội phục hành động của Thị Y Vân, hay bội phục cô ấy thật sự là một người máu lạnh.
Trên bàn cơm, mọi người trò chuyện, cười đùa, chỉ có hai người là cô và Cao Minh Dương vẫn trầm mặc. Ăn xong bữa cơm, không hề hay biết, cô đã uống gần nửa cân rượu trắng, hai gò má ửng hồng. Khi Thị Y Thần cầm lấy chai rượu trắng trên bàn, muốn rót cho mình thêm một ly nữa, người ngồi đối diện vẫn luôn trầm mặc là Cao Minh Dương đột nhiên đứng lên, cướp lấy chai rượu trắng.
Bầu không khí chan hòa bỗng dưng vì một chai rượu trắng lại trở nên căng thẳng.
Cao Minh Dương cầm bình rượu trắng trước đó vẫn không mở miệng, cất giọng trầm thấp nói một câu: “Cháu đi lấy thêm rượu.”
Thị Y Thần thu tay về, nói với mọi người đang ngồi một tiếng: “Xin lỗi, con uống hơi nhiều rượu, con xuống dưới đi dạo một lúc, mọi người từ từ ăn.” Tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, cô không thể làm gì khác hơn là đưa ra một lời giải thích, “Hôm qua có nhận một đơn hàng, trong vòng một tuần phải giao hàng, đêm nay phải tăng ca để làm việc, cho nên bây giờ con phải ra ngoài một chút, cho bớt mùi rượu.” Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi.
Mẹ cô để đũa xuống “Cạch” một tiếng, hung hăng liếc mắt trừng cô, cho là cô không hiểu chuyện, cố tình dựng chuyện.
Lúc đóng cửa, cô nghe âm thanh hòa giải của dì nhỏ: “Nào nào nào, đừng nói nhiều nữa, ăn thức ăn nhiều vào. Dì hai của con hầm canh gà thật sự rất ngon, nào nào nào, cho các con mỗi người uống một chén.”
Đến bây giờ, cô vẫn nhớ như in khoảnh khắc rời khỏi nhà khi đó, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vị đắng chát trong bụng lại từng đợt, từng đợt cuộn lên, lan ra khắp toàn thân.
Trải qua đêm đó, bạn trai của cô đã trở thành ‘đã từng’.
Lục Thần Hòa cảm nhận được sự căng thẳng của cô, tay để bên hông của cô khẽ vỗ nhẹ hai cái, ý bảo cô thả lỏng. Anh dắt theo cô đi đến trước mặt Cao Minh Dương, sau đó vươn tay kia ra, chủ động tự giới thiệu với Cao Minh Dương: “Xin chào, Lục Thần Hòa, bạn trai của Y Thần.”
Mi tâm của Cao Minh Dương nhíu lại thật chặt, không lập tức đưa tay ra ngay, mà nhìn chằm chằm Thị Y Thần.
Thị Y Thần hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn về phía Cao Minh Dương không hề né tránh, nặn ra một nụ cười, nói: “Mọi người lần trước đã gặp qua rồi.”
“Xin chào, Cao Minh Dương.” Cao Minh Dương chậm rãi vươn tay, bình ngũ vị* trong lòng như như bị đập nát.
* Ngũ vị: chua, cay, mặn, đắng, ngọt.
Trong lúc bắt tay, Cao Minh Dương đánh mất dũng khí tin rằng Y Thần vẫn là bạn gái của anh. Cao Minh Dương không thể nào như lần trước ở quán ăn khăng khăng tự nhận Thị Y Thần là bạn gái của anh nữa, anh không tìm được lý do để tiếp tục, cũng không tìm được dũng khí như trước. Cao Minh Dương không biết mình vì điều gì, mơ hồ có cảm giác trong nháy mắt bị bại dưới tay người đàn ông này, không cam lòng.
Bỗng nhiên, cánh cửa bên cạnh mở ra, Thị Y Vân thấy ba người đứng ngoài cửa, đầu tiên là một hồi kinh ngạc, nhìn Thị Y Thần đang dựa vào người Lục Thần Hòa cùng với vẻ mặt thất thần của Cao Minh Dương, môi Thị Y Vân từ từ cong lên, nét mặt mỉm cười như hoa mùa xuân nở rộ, thật diễm lệ. Thị Y Vân cười nói: “Không hổ là Thị Y Thần nhà chúng ta, ‘không lên tiếng thì thôi, lên tiếng rồi làm mọi người đều phải kinh ngạc’