Thị Y Thần vừa đẩy cánh cửa, Lưu Sa Sa liền chạy đến chào đón, nói: “Jessie, sáng sớm Nhạc tổng của K.O. gọi điện thoại đến, nói chị tối hôm qua bỏ quên túi xách trong toilet, khi nào chị có thời gian thì qua đó lấy lại. Hôm nay có hai chiếc áo cưới vừa mới được đưa đến, một vị khách đến hối thúc bản thiết kế. Còn có một chuyện nữa, dì gọi điện thoại đến nói nếu có nhìn thấy chị, nhắn chị lập tức gọi điện thoại về nhà.”
“Được, chị biết rồi.” Thị Y Thần cuối cùng cũng yên tâm, túi xách để ở K.O cũng tốt. Tuy ném tiền là việc nhỏ, nhưng đánh mất chứng minh thư và thẻ ngân hàng trong túi xách mới là chuyện lớn. Đúng là đêm qua không có về nhà, mẹ cô liền tìm đến cửa hàng.
Cô đang định đi vào phòng làm việc thì đột nhiên Lưu Sa Sa kinh ngạc gọi một tiếng, “Jessie, sao hôm nay chị lại đi “dép lê” thế kia?”
Cô vừa cuối đầu nhìn, đúng là chân đang mang một đôi dép lê của khách sạn.
Chết tiệt! Cô để quên đôi giày bảo bối ở lại khách sạn rồi.
Thị Y Thần vò tóc, vội vã chạy vào phòng làm việc. Cô gọi đến 114*, hỏi số điện thoại của khách sạn mình vừa rời khỏi. Chỉ một lúc sau, điện thoại được kết nối, cô có chút nôn nóng nói: “Xin chào, tôi là người khách thuê phòng số 2202 của khách sạn tối hôm qua. Tôi muốn hỏi một chút, sáng nay lúc nhân viên quét dọn phòng, có nhặt được một đôi giày cao gót nào không, trong đó có một chiếc bị gãy gót.”
*114: tổng đài hỗ trợ, tư vấn của Trung Quốc.(ví dụ: truy vấn số điện thoại, đặt phòng hoặc đặt vé máy bay, tìm đường…)
Đầu dây bên kia bảo cô đợi một lúc, không lâu sau đó đã có trả lời: “Xin lỗi tiểu thư, nhân viên khách sạn nói họ không thấy đôi giày nào cả. Chắc là bạn trai của cô lúc rời khỏi đó đã mang đi rồi, cô có thể hỏi lại bạn trai của cô xem.”
“Bạn trai?” Thị Y Thần ngẩn ra, ngực phập phồng, có phải đang nhắc đến cái tên đàn ông chết tiệt đó không? Cô vội vàng hỏi: “Vậy xin hỏi khách sạn có điện thoại của anh ta không?”
Đầu dây bên kia bỗng im lặng một lúc, “Tiểu thư... Thật xin lỗi...”
Thật ra lời vừa ra khỏi miệng, Thị Y Thần đã thấy hối hận, nói một câu “cảm thấy xấu hổ”, nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô buồn rầu ngồi xuống ghế. Cô nhân viên nghe điện thoại chắc chắn sẽ khinh thường cô. Mọi người đều nói anh ta là “bạn trai” của cô, vậy mà cô làm sao lại có thể đi hỏi ngược lại số điện thoại “bạn trai” của mình được chứ? Chuyện này ngoại trừ nam nữ muốn làm chuyện “tình một đêm” cùng nhau đi thuê phòng thì không còn cách giải thích nào phù hợp hơn.
Thật sự là thất bại! Thật là mất mặt! Tại sao mọi chuyện tồi tệ đều đổ ập lên đầu của cô thế này?
Đấm ngực giậm chân, nội tâm gào khóc một lúc lâu, nhớ đến việc phải gọi cho mẹ mình báo một tiếng, cô bấm điện thoại nhà. Chỉ một lúc sau, một giọng nói dịu dàng vang lên: “A lô, xin hỏi muốn tìm ai?”
Nàng ừ nhẹ một tiếng: “Mẹ, là con.”
Giọng nói dịu dàng lập tức chuyển thành một giọng khác trong trẻo, cao vút như sư tử Hà Đông gầm: “Ôi, nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng cũng biết lên tiếng rồi. Tối hôm qua con chết ở đâu một đêm, cả đêm không về nhà? Con còn biết phải gọi điện thoại trở về báo bình an sao? Gọi vào điện thoại của con thì tắt máy, gọi đến cửa hàng thì nhân viên nói con không có đi làm. Không phải là tối hôm qua mẹ bảo con đi xem mắt sao, con xem con đã làm ra chuyện gì? Dì Dương của con tối hôm qua điện thoại đến nói, đối phương nói con buông ra lời lẽ thô tục với gia đình họ. Con muốn làm khó mẹ đúng không? Có thể nói lời lẽ thiếu lịch sự với gia đình người ta? Con nói xem cái mặt già này của mẹ phải giấu ở đâu đây? Con nói...”
Bà Thị nói một câu là chất vấn một câu, khiến cho Thị Y Thần muốn mở miệng cũng không có cơ hội. Cô xoa huyệt Thái Dương mơ hồ có cảm giác đau nhức, chỉ còn cách chen ngang lời của bà Thị: “Mẹ, nếu mẹ không muốn nghe giải thích thì con cúp điện thoại đây.”
Bà Thị lập tức ngừng trách mắng, “Bắt đầu giải thích.”
“Con gái của mẹ hôm qua được cả nhà người ta ra sức “Ca ngợi“.”
“Ra sức ca ngợi cái gì?”
“Đã gần ba mươi mà vẫn còn là xử nữ.”
“... Đây là nói thật.” Bà Thị im lặng một lúc lâu mới phun ra được bốn chữ.
Tiếp theo, Thị Y Thần thuật lại toàn bộ yêu cầu “Thông báo tuyển dụng bảo mẫu” của gia đình bên kia, “Nếu không ưu điểm duy nhất này phù hợp với yêu cầu của bọn họ, gia đình họ có lẽ sẽ không bỏ thời gian để đi xem mắt cùng con gái của mẹ đâu.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, cô gọi một tiếng, mới nghe tiếng bà Thị hỏi: “Vậy cuối cùng con đã làm thể nào để có thể “An ủi” gia đình người ta?”
“Thiết kế thì đã sao? Không có những người như chúng tôi, con mẹ nó các người không phải ‘khỏa thân’ rồi sao?!” Cô lặp lại lời nói ngày hôm qua mình đã nói.
Ở đầu dây bên kia, bà Thị bỗng chốc hiểu ra, mắng: “Con mẹ nó? Con chỉ biết mắng mỗi ba chữ ‘con mẹ nó’ thôi sao? Mẹ nó mẹ không dạy con là những lúc thế này phải đáp trả ít nhất bốn chữ “Con mẹ mấy người”, khí thế sẽ khác hẳn! Lại còn có một nhà cực phẩm như vậy, nếu như tối hôm qua lão nương ở đó, nhất định sẽ “xử” cho bọn họ biết thế nào là mặt đỏ hơn hoa.” Sau đó, trong điện thoại chỉ nghe tiếng bà Thị không ngừng oán giận, liên tục nói mấy câu trong Tam Tự kinh, cuối cùng không quên an ủi con gái cưng, “Buổi tối trở về sớm một chút, mẹ nấu canh gà cho con hạ hỏa.”
Một dòng nước ấm áp chầm chậm rót vào lòng Thị Y Thần, con cái mãi mãi là bảo bối của mẹ.
Cúp điện thoại, Thị Y Thần duỗi người một cái, quyết định đi K.O. trước. Lấy túi xách về rồi tính.