“”Xoảng...”” tiếng đổ bể phát ra từ phía phòng bệnh của cô.
Anh vội bỏ bình nước nóng lại, chạy thật nhanh...
Trước mặt anh là một thân ảnh nhỏ bé, đang lấy mảnh thủy tinh vỡ cứa vào cổ tay, làn môi cô trắng bệch, cảm giác như chỉ cần chạm vào thì cô sẽ biến mất...
“”Tiểu Nhan, mau tỉnh lại, tỉnh lại cho anh.”” Anh ôm chầm cô vào lòng, đồng thời nhấn chuông gọi bác sĩ.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, cô được đẩy ra...
Anh nắm chặt tay cô, giọt nước mắt rơi xuống...nếu như cô được thấy giọt nước mắt này từ 18 năm trước thì tốt biết mấy, nếu như anh chăm sóc quan tâm cô như thế này 18 năm trước thì đâu có nông nỗi ngày hôm nay...
“”Cô ấy...”” vị bác sĩ ngập ngừng, không biết có nên nói cho anh biết hay không...
Phong chụp lấy vai ông ta, rít lên từng tiếng:
“”Cô ấy bị sao?Nói?””
Nhìn biểu cảm của anh lúc này, ông cảm thấy rất đau xót:
“”Nếu không phẫu thuật ghép tim ngay bây giờ thì có lẽ...cô ấy sẽ không qua khỏi mùa xuân năm sau.””
*Phịch* anh như một con rối không một ai có thể điều khiển, như một con diều đứt dây...
“”Thế thì phải làm ngay bây giờ, tôi muốn ông phải cứu lấy cô ấy, sinh mạng cô ấy quan trọng hơn tất cả, tôi nợ cô ấy quá nhiều...tôi còn chưa thực hiện lời hứa năm ấy trước mặt Cha...””
Thấu nỗi đau của anh, vị bác sĩ già nâng nhẹ gọng kính, giọng nói ông như già đi thập phần:
“”Nhóm máu cô ấy rất hiếm, tim ở đây không phù hợp, ghép vào chỉ có nước chết.””
“”Tôi sẽ cho người đi tìm!”” anh vội vã lấy điện thoại, nhưng bác sĩ đã ngăn lại.
“”Không thể tìm ra đâu. Tình trạng của cô ấy là duy nhất trên thế giới, hiện không có ai trùng lặp...””
Anh như sực nhớ ra điều gì đó...
“”Máu, tôi có cùng nhóm máu với cô ấy. Ông mau xét nghiệm...mau làm phẫu thuật, tôi sắp không chịu được rồi...””
“”Mắt mỡ, lại đây xem nè, anh thấy con cún này thế nào?”” cô gái mặc váy trắng xinh xinh đang ngồi trên thảm cỏ non chơi đùa với tiểu bạch-chú cún con cô vô tình thấy ở bệnh viện, nó bị chủ nhân bỏ rơi, trông rất tội nghiệp.
Anh ngồi xuống, vuốt nhẹ tóc mai Nhan, giọng nhỏ như chỉ anh nghe thấy:
“”Rất ngoan, xinh xắn giống như em vậy!”” trong con ngươi anh lóe lên nỗi buồn thầm lặng...
“”Hihi, tiểu bạch này, yêu em quá đi!”” đáng tiếc, cô không hề nghe thấy.
Chú cún biết mình được nựng, liền chạy tới dụi dụi vào chân cô làm nũng, chẳng khác nào viên kẹo bông lăn lăn trên sân...
Cô bị mất trí nhớ sau hôm hôn mê ấy. Trở thành cô gái hồn nhiên, ngây ngây dại dại. Đặc biệt, rất thích kêu anh bằng « mắt mỡ ».
Quên anh cũng tốt, nếu em có thể quên đi cả đời...
Anh bảo mình là anh trai cô, cô rất nghe lời. Từ miếng ăn đến giấc ngủ, anh chăm chút cho cô đến độ hoàn hảo. Còn anh, râu xanh mọc sắp kín cả khuôn mặt. Trông anh gầy hơn trước rất nhiều...
Hoa anh đào hé nụ, ánh ban mai len lỏi qua vòm cây, từng kẽ lá, như ôm ấp lấy cả thế gian, rải những ước mơ, những hi vọng cùng hoài bão lớn...
Tiếng chim hót, đánh thức mọi thứ, từ chồi non sau những đêm đông giá lạnh, vươn lên khỏe khoắn...Khoảnh khắc đáng yêu, đẹp đẽ nhất của vạn vật...
Cánh rèm cửa tung bay, giọng ngáp của cô gái bên bệ sổ khiến anh chú ý.
Em là nguồn sống của anh, mất em, anh như kẻ chết đi, một tảng băng lạnh, một người đàn ông hèn hạ, ngu ngốc. Em phải sống, sống nốt phần của anh. Có được không?
Đêm đó, một đêm đầy trăng sao. Cơn gió mát mang hương hoa trải khắp gian nhà.
Trong phòng mổ, anh hôn nhẹ lên mắt cô, cảm nhận những thứ thuộc về cô, mùi hương của cô, bờ môi, đôi mắt. Anh nắm thật chặt tay cô, khóe mắt lệ rơi...yêu em...