Hoàng Phủ diệu Dương biết cô là tay chân của Dạ Phong Dương, lập tức hỏi An Đức Lỗ, An Đức Lỗ xoay mặt nhìn người sĩ quan kia.
Tất cả tù bình đều ở tầng bảy. Sĩ quan cung kính đáp lại.
Mang tôi tới đó ! Lãnh Tiểu Dã lập tức nói.
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, ôm cô đi ra cửa, lão quản gia vội vàng mở cửa.
Đoàn người đi tới đại sảnh tầng bảy, những người binh lính khi nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đều cúi người chào.
Nhìn tướng quân đại nhân nhà mình, ôm 'bé bự' trong lòng, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng.
Tất nhiên, bọn họ đều được huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa lại vô cùng sợ Hoàng Phủ Diệu Dương, nên rốt cuộc chỉ dám để trong lòng, không dám nhiều chuyện, cũng không có gan liếc nhìn Lãnh Tiểu Dã một cái.
Tướng quân, tất cả tù binh đều ở đây ! Vị sĩ quan đứng cách đó không xa, cung kính báo cáo.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua bọn chúng, người thì bị thương, người thì trúng đạn, còn có cả nhưng gương mặt sợ hãi tái nhợt của nhân viên công tác, nhưng lại không phát hiện bóng dáng Dạ Phong Dương đâu.
Anh quay đầu không vui nhìn An Đức Lỗ.
Tôi nói rồi, một người cũng không được để chạy thoát !
An Đức Lỗ toát mồ hồi lạnh , Tướng quâ, chúng tôi sẽ lập tức đi tìm.
Lãnh Tiểu Dã biết Dạ Phong Dương không ở trong nhóm tù binh, nhẹ thở dài một hơi, sợ Hoàng Phủ Diệu Dương thực sự điều động người đi tìm, cô vội vàng mở miệng, Được rồi, tôi... Khục... Tôi có chút đầu đau, anh mang tôi về phòng nghỉ ngơi một chút.
Câu nói này, không phải nói dối gì, cô có chút đau đầu, đôi mắt cũng bắt đầu đau xót, cả người đều khó chịu, hiện tại, cô chỉ muốn nghĩ ngơi một lát.
Được.
Nhẹ đáp lại, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi vào thang máy.
Tướng...
Thượng úy An Đức Lỗ vừa muốn mở miệng, đã bị lão quản gia ngăn lại, ý bảo ông nên câm miệng lại.
Hai người liếc nhau, An Đức Lỗ nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Diệu Dương, như ngộ ra được điệu gì đó, ông đứng tại chỗ gật đầu.
Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt để mặc Hoàng Phủ Diệu Dương ôm cô lên lầu.
Ra khỏi thang máy, nhìn bộ dạng yên ổn của 'bé bự', anh không kìm lòng được khom người xuống, khẽ hôn lên trán cô.
Dưới môi, trán cô nóng phừng phừng.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, dán mặt vào mặt cô.
Mặt cô, như bị bỏng.
Cô đang phát sốt !
Anh lập tức dừng bước, Mau chuẩn bị trực thăng.
...
...
Lãnh Tiểu Dã đã bị bệnh.
Bệnh rất nặng, bởi vì cảm lạnh, mà cô bị viêm phổi.
Sốt cao hơn nữa còn mất máu, cả người đều mê man, vẻ vẹn ba ngày, cô dường như chỉ hôn mê nằm một chỗ.
Cô mơ hồ nhớ được có người ghim kim cho, kim tiêm lạnh như băng, cô theo bản năng trốn tránh, nhưng lại bị một bàn tay ấm áp giữ lấy, cúi đầu chửi rủa.
Như một đứa trẻ được chăm sóc, cô cảm thấy có người giúp cô tắm, giúp cô mặc quần áo...
Đôi mắt đau rát, không thể mở ra được.
Cổ họng đau khô đến nổi không nói ra tiếng.
Nhất là mỗi khi ho khan, giống như có một con dao nhỏ chém ngang cổ cô.
Cũng may, mỗi lần cô 'khụ' hai tiếng, lập tức có một dòng nước đút vào miệng cô.
...
...
Mãi đến hoàng hôn ngày thứ tư, cả người cô toàn mồ hôi, giằng co mấy ngày với cơn sốt, đây là lần đầu tiên cô khôi phục nhiệt độ bình thường.
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy nhiệt kế trong miệng cô ra, nhìn nhiệt độ.
36.9 độ, nhìn thấy dòng số này, đôi mày nhíu chặt của anh rốt cuộc cũng giãn ra.
Bốn ngày, đây là này đầu tiên cô hạ nhiệt như vậy.
Đem nhiệt kế cho nữ giúp việc, anh sờ cái trán ướt đẫm của cô, liền vươn tay vói vào chăn, trên người cô cũng tràn đầy mồ hôi.
Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận bao bọc Lãnh Tiểu Dã lại, hai nữ giúp việc nhanh chóng thay toàn bộ giường mới khô ráo cho cô.
Trong bống ngày nay, những công việc này đã không biết được lặp lại bao nhiêu lần, động tác của các cô đã trở nên vô cùng quen thuộc.
Một người giúp việc thay mền gối, người còn lấy một chiếc khăn lông khô mang đến, biết anh phải giúp cô lau mồi hôi, bọn họ chủ động lui ra ngoài.
Lúc đầu, bọn họ chỉ thử chủ động làm những việc này, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương không vui chỉ nói một chữ 'cút'.
Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng thấy anh xem một cô gái như báu vật thế này, ngay cả bọn họ cũng không được phép chạm vào cô.
Tất cả công việc, lau mồ hồi, thay quần áo, tắm rửa, mớm thuốc... Thậm chí sau mỗi ba giờ, lại giúp cô thay băng vệ sinh một lần, toàn bộ đều do một tay anh làm.
Dùng khăn lông cẩn thận lau sạch mồ hồi trên người cô, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay nhìn đồng hồ một cái.
Nhìn đồng hồ chỉ sáu giờ, anh lập tức đứng dậy, đi tới toilet cẩn thận rửa sạch hai tay, lúc trở lại giường, chỉ thấy Lãnh Tiểu Dã mở to mắt, nghi ngờ nhìn xung quanh.
Em tỉnh rồi?
Thấy cô đã tỉnh dậy, giọng nói Hoàng Phủ Diệu Dương lộ rõ niềm vui sướng.
Lãnh Tiểu Dã thu hồi tầm mắt khỏi tấm rèm màu vàng, Đây là đâu?
Phủ Bá tước.
Hoàng Phủ Diệu Dương nói xong, liền vươn tay tới, vạch chăn trên người cô ra, đỡ lấy đầu gối cô.
Anh... Làm gì?
Cô theo bản năng mở chân ra.
Hoàng Phủ Diệu Dương lắc lắc tampon trong tay, Ba tiếng rồi, thay.
Lãnh Tiểu Dã xấu hổ, hoảng loạn đút chân vào chăn, Để tôi tự làm.
Giọng nói anh vô cùng nghiêm túc, không có chút mập mờ: Em chưa rửa tay, sẽ bị nhiễm trùng đó.
Cô vẫn không đồng ý, Tôi... Tôi muốn đi toilet.
Cô chống tay đứng dậy, vạch chăn ra, vừa được một nửa, cô bỗng phát hiện, trên người mình không có mảnh vải nào cả.
Quần áo tôi đâu?!
Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, đi tới cạnh tủ, lấy cho cô một chiếc áo choàng tắm, đặt lên người cô.
Mặc tạm đi, tôi lập tức cho người chuẩn bị.
Vì cô bị bệnh, nên đã mấy ngày rồi anh cũng chưa thay quần áo, lúc nào đứng cạnh cô, không có tâm trạng đi sắp xếp những việc này.
Vươn tay vào ống tay áo rộng rãi, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng mặc vào, anh đưa tay giúp cô cột vạt áo lên.
Thấy anh trước mặt, không phải do cô không nhìn.
Mà ngược lại cô còn nhìn rất cẩn thận, lát sau, cô liền phát hiện ra điều bất thường.
Trên người anh vẫn là bộ quần áo kia, áo sơ mi trắng tinh xảo đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, trên cổ áo còn vươn lại nhiều vết bẩn.
Con ngươi màu lam sưng lên, hai bên gò má cũng bắt đầu có một lớp râu cằm mỏng, xem ra, anh đã nhiều ngày không ngủ.
Tôi... Tôi đã đến đây mấy ngày rồi?
Hoàng Phủ Diệu Dương cột vạt áo cho cô thành nơ con bướm, Hôm nay là ngày thứ tư rồi.