Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 104: Chương 104




Nghe thấy giọng nói này, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhíu mày.

Lãnh Tiểu Dã lập tức cảm nhận được cơ thể người đàn ông bỗng nhiên căng thẳng, cứng ngắc.

Là ai mà có thể khiến anh phản ứng như vậy?

Trong lòng tò mò, cô nâng mặt nhìn về phía sau phòng ăn.

Tiếng giày cao gót nên lên mặt đất, một thân hình nữ cao gầy không nhanh không chậm đi tới.

Người kia vô cùng xinh đẹp, mái tóc nâu cẩn thận vén sau gáy, cặp mắt kính không gọng nằm trên một sóng mũi cao, đằng sau đó là một đôi mắt màu lam sâu thẳm.

Cả người đều mặc bộ trang phục màu xanh nhat, mỗi bước chân đều lộ ra vẻ cao quý.

Như một vị nữ hoàng.

Lãnh Tiểu Dã liếc mắt một cái, lập tức nhận ra vị này là ai, chính là nữ đại công tước nổi tiếng của nước A ----- Amanda Đặc Lôi Toa.

Trên thực tế, người thật còn đẹp hơn trong ảnh.

Rõ ràng đã là một người phụ nữ trung niên, nhưng trên mặt không có chút dấu vết tháng năm nào, nhìn qua chỉ giống một cô gái đôi mươi.

Đương nhiên, khí chất trên người bà, thì một cô gái mới hai mươi mấy tuổi không thể có được, đó lại một loại cao quý cùng tao nhã.

Chả trách Hoàng Phủ Diệu Dương lại có một gương mặt tinh xảo như vậy, hoàn toàn thừa kế từ mẹ.

Nữ đại công tước Đặc Lôi Toa dừng lại trước bàn ăn không xa, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Hoàng Phủ Diệu Dương.

Trở về bốn ngày rồi, nhưng vẫn không chịu đi thăm hỏi ta, đây là lễ nghi của cậu sao?

Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn đứng dậy, ngồi trong lòng anh thế này, thật sự không được lễ phép với bà cho lắm.

Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ngăn chặn động tác của cô, đem muỗng cháo đưa đến miệng cô.

Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ há miệng, nuốt cháo vào.

Nữ đại công tước Đặc Lôi Toa nhíu chặt mày lại, dùng tiếng Anh nói: Ta đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe sao?

Hoàng Phủ Diệu Dương lại múc thêm một muỗng, Tôi đang có khách, nếu đại công tước có chuyện muốn nói, mời đến thư phòng chờ tôi.

Ánh mắt Đặc Lôi Toa rời xuống người Lãnh Tiểu Dã sau đó lập tức dời đi.

Bà thậm chí không thèm đánh giá Lãnh Tiểu Dã đã quay sang chỗ khác, ra khỏi phòng ăn.

Trong vòng ba phút, cậu phải có mặt trong thư phòng.

Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt muỗng trong tay, chạm vào thành tô, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Ở một nơi im lặng như vậy, âm thanh có vẻ lớn hơn bình thường.

Đứng lại !

Anh khẽ quát ra tiếng.

Bước chân nữ đại công tước vẫn không dừng lại, không nhanh không chậm đi ra.

Quản gia ! Hoàng Phủ Diệu Dương mở lời, Tiễn khách !

Lão quản gia khó xử, Bá tước tiên sinh !

Tiễn khách ! Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày lặp lại.

Không đợi lão quản gia đáp lại, nữ đại công tước đã dừng bước, quay lại, trên mặt bà tràn đầy vẻ tức giận.

Công tước tiên sinh, ngài không cần tức giận ! Lão quản gia nhanh chân tới trước mặt nữ đại công tước, Bá tước tiên sinh đã mấy ngày không nghỉ ngơi, nên tâm trạng có chút không tốt, ngày khác ngài ấy sẽ đến phủ ngài nói chuyện sau...

Nữ đại công tước nhìn thoáng lão quản gia, Nó không nghỉ ngơi tốt, thì ta tốt sao? Thân là tướng quân, một mình dám điều cả hạm đội, không quân đi vào vùng biển quốc tế, ông có biết được hậu quả của việc này là thế nào không?

Đặt tô cháo lên bàn, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận để Lãnh Tiểu Dã ngồi lền ghế, rồi đứng dậy.

Tất cả hậu, tôi sẽ gánh chịu, hiện tại, bà có thể đi được rồi.

Giọng nói của anh rát khách sáo, nhưng điều này chỉ hoàn toàn theo thói quen, thuộc loại quý tộc kia, không phải vì bà là mẹ anh.

Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương, từ nhỏ anh đã không có mẹ.

Chào đời chưa được ba năm, anh có được ngôi vị bá tước, kể từ ngày đó, anh phải ở đây.

Không mẹ, ba cũng không, người làm bạn với anh chỉ có mỗi lão quản gia.

Theo anh dọn vào căn nhà rộng lớn này, lão mỗi ngày đều nhìn anh lớn lên.

Cậu gánh vác sao? Nữ đại công tước cắn mội, Nói rất hay, cậu muốn gánh vác thế nào đây?

Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới trước mặt bà, bình tĩnh nhìn vào mắt bà, Tôi từ chức.

Cái gì? Nữ đại công tước kinh sợ.

Bây giờ, tôi sẽ đi từ chức tướng quân, xinh ngài đừng can thiệp vào.

Nữ đại công tước ngẩn người, nâng tay, đánh anh một bạt tai.

Ba!

Một dấu tay xuất hiện trên mặt, không phải Hoàng Phủ Diệu Dương, mà là trên khuôn mặt lão quản gia chắn trước mặt anh.

Lão quản gia nâng khuôn mặt bị đánh lên, cung kính hành lễ với nữ đại công tước.

Công tước tiên, xin mời ngài... Đi về trước !

Nữ đại công tước hít thật sâu một hơi, cắn răng xoay người, nhanh chóng bước ra ngoài.

Lãnh Tiểu Dã ngồi trên ghế, thu một màn này vào tầm mắt, trong lòng âm thầm thở dại.

Lúc trước cô luôn cảm thấy kỳ lạ, vì sao mỗi khi nhắc tới mẹ Hoàng Phủ Diệu Dương lại như vậy.

Bây giờ cô đã hiểu được, hai người này không hề giống mẹ con, chỉ như kẻ thù truyền kiếp.

Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, lần nữa ôm Lãnh Tiểu Dã vào lòng, tiếp tục cầm lấy tô cháo đút cho cô.

Trên mặt anh không có chút cảm xúc, giống như mọi chuyện khi nãy vẫn chưa xảy ra.

Nhưng, sâu trong ánh mắt màu lam có chút tối lại.

Thực xin lỗi.

Lãnh Tiểu Dã nói nhỏ.

Cô rõ ràng biết được, anh điều động hạm đội cùng không quân, tất cả chi vì cô.

Không liên quan tới em.

Hoàng Phủ Diệu Dương nói nhỏ một tiếng, sau đó mang chiếc muỗng tới bên miệng cô.

Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn anh, không nói gì nữa, mở iệng, anh hết muỗng cháo.

Tuy không có khẩu vị gì, nhưng cô vẫn cứng đầu ăn hết nửa tô cháo.

Thấy anh lại định đút thêm, cô nâng tay vịn chặt tay anh.

Tôi... Ăn no rồi.

Cô thật sự không có khẩu vị, chỉ là bắt buộc bản thân mình phải ăn một chút, nhưng hiện tại cô không còn ăn được nữa.

Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ muỗng lại, Tôi dẫn em đi nghỉ.

Lãnh Tiểu Dã nhướn mày, Anh... Không ăn cơm sao?

Bá tước tiên, đã vài ngày rồi, ngài vẫn chưa ăn cơm thật no, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể ngài sẽ không chịu nổi.

Lão quản gia một bên mở miệng, lúc nói, ông nhìn chằm chằm Lãnh Tiểu Dã.

Cô hiển nhiên hiểu được ông muốn cô khuyên nhủ Hoàng Phủ Diệu Dương, mấp máy môi, cô vin chặt tô cháo, Cháo này không tệ, anh có muốn nếm thử không?

Tôi không có khẩu vị. Giọng nói Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt.

Lãnh Tiểu Dã dùng muỗng múc một muỗng cháo đưa tới miệng anh, Anh nếm thử xem, cực kỳ ngon luôn đó.

Anh nhìn cô.

Cô cười, cười đến ánh mắt cũng cong cả lên, rất đáng yêu như một hồ ly nhỏ, Một chút thôi.

Anh không tự chủ được cảm thấy thư giãn một chút, há miệng nuốt muỗng cháo xuống.

Thế nào?

Quá ngọt.

Giọng nói anh dường như đang lên án, anh không thích đồ ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.