Nhấc chân lên, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đi tới phòng tắm.
Quả nhiên...
Lãnh Tiểu Dã kinh sợ, theo bản năng lùi lại, lúc cô vươn tay đóng cửa lại, anh đã bước chân lên bậc thang.
Anh...
Cô vừa nói một chữ, tấm lưng lập tức đờ, cánh tay anh đã ôm lấy eo cô.
Đem tampon trong tay vứt vào thùng rác, anh hơi khom người ôm cô lên, xoay người đi tới chiếc giường bên cạnh.
Vừa nằm xuống giường, Lãnh Tiểu Dã lập tức co lại.
Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.
Được.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng đáp một tiếng, nâng tay đắp chăn cho cô, cởi tây trang ra, anh xoay người đi vào phòng tắm.
Đứng trước bồn rửa tay, anh mở nước lạnh, rửa mặt một chút, nhưng không thể đè nén được cảm xúc đang dâng trào.
Trước mắt luôn hiện lên hình ảnh ôm cánh tay đứng trong nước cô, vừa đáng yêu lại vừa mê người.
Đáng chết !
Chửi nhỏ một tiếng, ánh cởi áo trong ra, đi tới vòi sen, mở nước.
Nước lạnh chảy ra, trượt xuống người anh.
Ngoài toilet, Lãnh Tiểu Dã nằm trên giường, nghe thấy tiếng vòi sen chảy nước, cô nhíu mày.
Chẳng phải anh vừa mới tắm sao, giờ lại đi tắm nữa, chẳng lẽ, anh thực sự muốn cùng cô...
Làm sao bây giờ?!
Hiện tại cô không có sức đấu lại anh, nếu anh làm mạnh tay, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ,
Trốn?!
Cô theo bản quay sang nhìn cửa phòng.
Cẩn thận đứng lên, mang dép lên vào, liếc nhìn phòng tắm một cái, cô rón rén đi tới cạnh cửa.
Hoàng Phủ Diệu Dương tắm nước lạnh xong, mới có thể đè xuống dục vọng trong người, lau khô nước trên người, anh quấn khăn tắm ra ngoài.
Nhìn thấy tiểu nha đầu trùm khăn tắm, như kẻ trộm đi tới cạnh cửa, anh nhíu mày.
Em muốn đi đâu?
A... Lãnh Tiểu Dã xoay người lại, tươi cười nhìn anh, Tôi... Tôi đến phòng khác ngủ... Cái đó... Bây giờ tôi đang bị viêm phỏi, sẽ lây cho anh... Đợi tôi khỏi bệnh, chúng ta sẽ ngủ cùng.
Dụ anh trước đã, đợi cô hết bệnh, cánh đã cứng cáp, cô sẽ lập tức bay đi.
Vậy... Ngủ ngon, tôi đi trước !
Giọng nói của anh vang lên từ sau lưng.
Tôi không sao
Anh không sao, nhưng tôi có sao !
Lãnh Tiểu Dã tức giận cắn răng, quay mặt lại, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương cách mình hai bước chân, một nụ cười lại hiện lên, Tôi... Tôi cũng vì lo lắng cho sức khỏe của anh thôi, nếu anh bị bênh, tôi... Tôi sẽ đau lòng đó!
Nghe được hai chữ 'đau lòng', khóe môi Hoàng Phủ Diệu Dương hơi giơ lên.
Đi lên một bước, anh giơ tay, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Tôi thực sự không sao.
Nói xong, anh duỗi tay ra, bế cô lên.
Nhìn chiếc giường ngày càng tới gần, nhịp tim Lãnh Tiểu Dã càng lúc càng đập nhanh.
A, làm sao bây giờ !
Anh chàng này mềm không được, cứng cũng chả xong, chẳng lẽ cô đành phải để mặc anh bắt nạt sao?
Cô nhanh chóng đẩy ót, muốn tìm một lý do từ chối, kết quả, đến khi bị anh thả xuống gối, cô vẫn không có cách nào.
Ba !
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay tắt ngọn đèn nhỏ đầu giường, ôm lấy người nằm chết dí bên cạnh.
Cô theo bản năng muốn lui lại, nhưng chửa lùi khỏi hai thước, đã bị anh kéo vào lòng.
Kề má đến, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
Muốn bắt đầu sao?!
Tóc gáy bắt đầu dựng lên, làn da cùng cơ bắp của cô đều bó chặt lại.
Cảm giác bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương vói tới khăn tắm, Lãnh Tiểu Dã không thể kiềm chế được, nâng tay nắm lấy tay anh.
Ngày mai được khoogn?
Ngày mai? Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, không hiểu rõ ý cô.
Đúng vậy, ngày mai, anh để tôi dưỡng sức một ngày... Chỉ một ngày thôi, được không? Lãnh Tiểu Dã xoay người trong lòng anh, dùng sức nhéo vào đùi mình một cái, cảm thấy đôi mắt nóng bừng lên, cô bắt đầu hít mũi, nâng khuôn mặt 'đáng thương' nhìn anh, Bây giờ tôi vẫn chưa khỏi hẳn, không thể... Cái kia, chờ tôi nghỉ dưỡng một ngày xong, tối mai, tôi... Tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh !
Dù sao, cũng phải kéo dài một đêm trước, chuyện ngày mai, cứ để mai tính.
Trong gian phòng, chỉ có một chiếc đèn nho nhỏ.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghe cô nói xong..., mới phản ứng được, cô lo lắng anh sẽ làm gì cô.
Dưới ánh đèn, ánh mắt cô lo lanh nước mắt, khiến người khác yêu thương luyến tiếc.
Giơ tay lên, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ mặt cô.
Yên tâm đi, trước khi em khỏe hẳn, tôi sẽ không động vào em đâu.
A ừ !
Lãnh Tiểu Dã trong lòng kêu một tiếng, nhìn mặt anh, cô do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn đưa tay ôm gáy anh.
Tôi biết mà, anh lúc nào cũng tốt với tôi nhất.
Miệng nói vậy, nhưng đôi mắt cô tràn đầy giảo hoạt.
Cô chỉ đang giả vờ yếu đuối, chắc chắn anh sẽ không động vào cô.
Cô chủ động thân mật với anh, Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định sẽ không cự tuyệt, anh lại đưa tay ôm cô, bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng cô.
Nghỉ ngơi thật tốt đi.
Ừm. Lãnh Tiểu Dã vui sướng lên tiếng, buông cổ anh ra, nhằm ổn định tên cầm thú này, cô nhẹ nhàng hôn anh, Ngủ ngon!
Vì phát sốt, môi cô chút nóng.
Dịu dàng in lên mặt anh, rát nhẹ, khiến tim anh run lên một hồi.
Lúc này, Lãnh Tiểu Dã yên tâm nằm xuống gối, nhắm lại chuẩn bị đi ngủ.
Nhìn Lãnh Tiểu Dã nằm trên gối, tầm mắt anh rơi xuống môi cô, không tự chủ có chút khô khan.
Chống tay dậy, anh cúi mặt xuống gần cô.
Cảm nhận được hơi thở của anh, Lãnh Tiểu Dã giật mình mở mắt.
Trong tầm mắt, khuôn mặt tuấn tú của anh xuất hiện lù lù trước mặt.
...
Không phải nói không đụng cô sao, anh như vậy là có ý gì?!
Anh?!
Chỉ hôn một cái thôi.
Anh khẽ nói, đôi môi lập tức rơi xuống môi cô.
Lãnh Tiểu Dã còn chưa nói được gì, anh đã không khách sao đữa lười tiến vào miệng cô.
Chỉ là một nụ hôn?!
Lãnh Tiểu Dã giật mình, cảm giác lưỡi anh đã bắt đầu dây dưa, cô lập tức đặt tay lên khuôn ngực anh, không muốn tiếp tục nữa.
Anh nói sẽ giữ lời, nếu cô kháng cự, chỉ sẽ khiến anh mất hứng.
Anh muốn hôn vậy cứ để anh hôn một cái là được rồi.
Tốt nhất là phải lây bệnh cho anh, sau đó, cơ thể anh sẽ không thoải mái, không thể bắt nạt cô được.
Chỉ tiếc, lý trí là một chuyện, bản năng là chuyện khác.
Hoàng Phủ Diệu Dương vốn chỉ muốn hôn một cái, nhưng khi anh thực sự hôn cô, cơ thể liền nổi lên ngọn lửa, hơn nữa còn mãnh liệt hơn vừa rôi.
Không tự chủ được, anh ngăn chặn cô, nụ hôn càng cuồng dã.
Bàn tay không tự chủ được dời đi, tới bộ ngực của cô, ngón tay trượt xuống cánh tay cô, dừng lại trên vai cô, sau đó anh kéo khăn tắm ra.
Cảm thấy bàn tay nóng rực dừng trên ngực, trong đầu Lãnh Tiểu Dã 'ong' lên một tiếng.
Không phải đã nói chỉ hôn thôi sao?!
Trong lòng cô hoảng sợ, dùng sức thu hồi đầu lưỡi lại, trốn tránh nụ hôn của anh, vươn tay bắt lấy tay anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương, anh... Cô kịch liệt thở hổn hển, bởi vì nói quá nhanh, cô không khống chế được ho khan, Khục...
Ý thức được bản thân mình đang làm gì, Hoàng Phủ Diệu Dương hít một hơi thật sâu, chống tay đứng dậy khỏi người cô, mở chăn lên, cô đi vào phòng tắm.
Lát sau, Lãnh Tiểu Dã dừng ho khan, nghe thấy tiếng nước, cô cau mày cầm chăn.
Tên kia... Lại đi tắm?
Lần này, Hoàng Phủ Diệu Dương tắm rất lâu mới có thể khiến mình bình tĩnh trở lại.
Tùy tiện lau tóc vài cái, anh quấn khăn ra khỏi phòng tắm.
Lãnh Tiểu Dã thấy anh bước ra, lo lắng, cô lại ho khan vài cái.
Anh nhíu mày, lập tức cầm lấy một ly nước cho cô, thử độ ấm một chút, rồi đỡ cô dậy.
Vừa tắm nước lạnh, nên ngay cả tay anh cũng lạnh rét, vừa bị anh chạm vào, Lãnh Tiểu Dã lập tức run lên.
Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng rút về, cầm chăn đỡ cô dậy, đưa ly nước tới miệng cô.
Uống nước, thấm giọng một chút.
Tóc anh vẫn chưa khô, giọt nước nhỏ xuống, lạnh lẽo rơi trên tay cô.
Lãnh Tiểu Dã liếc nhìn giọt nước trên mu bàn tay mình, trong lòng có chút buồn bực không thoải mái.
Anh chàng này, lại tắm lạnh rồi?!
Nhìn cô do dự không hề động đậy, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ nghĩ cô sợ nước còn nóng, vội vàng nói: Nước không nóng, uống đi.
Ừm.
Lãnh Tiểu Dã đáp nhẹ một tiếng, đưa cái ly đến bên miệng, uống một ngụm, dòng nước ấm áp chảy qua yết hầu, khiến cổ họng thoải mái hơn nhiều.
Uống xong ngụm nước, ngẩng mặt nhìn anh vẫ còn đứng cạnh giường, cô không đành lòng.
Anh mau đi sấy khô tóc đi, đừng để bị cảm.
Nước A nằm trong vùng nhiệt đới, cho dù có là mùa đông thì vẫn ấm áp như thường, có điều, nhiệt đối đêm ngày có sự khác biệt rất lớn, như bây giờ, ban ngày ấm áp có thể mặc trang phục hè, nhưng ban đêm vẫn lạnh vô cùng.
Thấy cô đã ngừng ho khan, Hoàng Phủ Diệu Dương mới quay lại phòng tắm, sấy khô tóc.
Chờ đến khi anh đi ra lần nữa, Lãnh Tiểu Dã đã uống hết nước, đặt chiếc ly lên cái bàn nhỏ đầu giường.
Trở lại giường, Hoàng Phủ Diệu Dương chui vào chăn, cách xa cô, không nhìn cô một lần.
Thứ nhất, vì trên người anh khá lạnh, cô sẽ không thể nào chịu nổi, thứ hai, anh cũng sợ bản thân mình không nhịn nổi.
Lãnh Tiểu Dã vốn đã nhắm mắt lại, đề phòng, nhưng sau lại thấy anh không động cô nữa, cô dần bình tĩnh lại, không bao lâu đã say giác,
Mãi đến nửa đêm, lúc anh không chú ý tới, cô lại nóng lên, không tự chủ được rét run ngời, bản năng chui vào cơ thể ấm áp của anh.
Hành động của cô hoàn toàn là bản năng, nhưng lại đánh thức Hoàng Phủ Diệu Dương, vội vàng đo thân nhiệt cho cô, thấy cô chỉ sốt nhẹ, anh mới yên lòng, ôm chặt cô.
Nằm trong lòng anh, cô ngủ rất say, cả đêm anh không ngủ được, mấy lần giúp cô kiểm tra thân nhiệt.
Mãi đến trời sáng, nhìn thấy cô đã trở lại bình thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm, không ngủ tiếp nữa, anh cẩn thận buông cô ra, đứng dậy rời khỏi giường,
Ngay cả người mẹ không quan tâm anh cũng chủ động tìm tới cửa, đều chứng minh rõ ràng, chuyện anh điều động quân sự đã bắt đầu ầm ĩ.