Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 113: Chương 113




Lãnh Tiểu Dã thầm cảm than trong lòng, sau đó liền cười rộ lên, Không cần, chuyện của tôi chính mình có thể tự giải quyết, hai người tự chăm sóc bản thân mình thật tốt đi, sau này, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại.

Tiểu thư...

Ta tốt lắm, hai người không sao là tôi yên tâm rồi, tạm biệt!

Trần Tư Viễn chưa kịp nói gì nữa, Lãnh Tiểu Dã đã cúp điện thoại.

Bọn họ vốn không có quan hệ gì với việc này, chuyện ngày đó đã là trong cái rủi có cái may, cô làm sao có thể sẽ để Trần Tư Viễn tham gia vào, hơn nữa, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không phải là người mà anh ta có thể chọc vào.

Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Lãnh Tiểu Dã cầm điện thoại di động nhét vào trong túi, xoay người xuống lầu, đi ra cửa cổng lớn.

Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên cô bước chân ra ngoài.

Lúc này mới phát hiện, thì ra chỗ cô ở là một trang viên không nhỏ.

Là một tòa nhà ba tầng kiểu châu Âu, bên cạnh còn có hai tầng phụ, chắc hẳn là nơi ở của người giúp việc và cận vệ.

Ngoài cửa là bể phun nước xinh đẹp cùng thảm cỏ, các loài cây xinh đẹp cao lớn mà cô không biết tên, phiến lá xanh biếc sáng loáng dưới ánh mặt trời chói chang.

Cô hít một hơi thật sâu, lững thững đi xuống bậc thang.

Đám cận vệ nghe được tiếng bước chân, quay mặt nhìn qua, Lãnh Tiểu Dã vốn cho là bọn họ sẽ hỏi cô muốn đi đâu.

Nhưng không ngờm bọn họ chỉ là hướng cô cúi đầu, cung kính chào hỏi.

Tiểu thư!

Lãnh Tiểu Dã trong lòng hơi kinh ngạc, Hoàng Phủ Diệu Dương không có truyền đạt lệnh cấm túc cô với bọn họ?

Hay là, vì cô vẫn chưa đi đến giới hạn cho phép của anh.

Meo meo!

Xa xa, tiếng kêu Tiểu Tuyết truyền tới.

Lãnh Tiểu Dã quay sang, chỉ thấy vật nhỏ đang ôm một quả bóng làm bằng sợi len chơi đùa vui vẻ, một nữ giúp việc ngồi xổm cách đó không xa, chỉ cần phát hiện có dây cuốn lấy nó, lập tức chủ động giúp nó đem sợi len thu lại.

Như đang chăm sóc một đứa trẻ ham chơi.

Lãnh Tiểu Dã bật cười.

Thật tốt?

Cái vật nhỏ này, đến đây cũng trở thành quý tộc.

Các sủng vật khác đêu chơi đùa cùng chủ nhân, nó ngược lại, có người chơi cùng nó.

Cười cười, Lãnh Tiểu Dã đi xuống bậc thang, đi đến Tiểu Tuyết cách đó không xa trên mặt cỏ, tiểu tử kia đang chơi hăng say, không để ý đến cô, nữ giúp việc đã muốn đứng dậy hướng cô chào hỏi.

Thấy cô chăm chú nhìn Tiểu Tuyết, nữ giúp việc lập tức giải thích, Đây là mệnh lệnh của bá tước tiên sinh, bá tước tiên sinh nói, sợ nó buồn chán, cho nên chúng tôi bảo đảm sẽ có một người chăm sóc nó bất cứ lúc nào.

Lãnh Tiểu Dã khẽ gật đầu một cái, Xem ra, nó rất thích hưởng thụ cuộc sống thế này.

Nhưng cũng vậy thôi.

Đối với một loài mèo mà nói, trang viên rộng lớn như vậy, là cả một thế giới rồi.

Trong lòng cảm thán một tiếng, Lãnh Tiểu Dã đảo mắt chung quanh, lập tức liền chú ý tới hai dãy phòng thấp thoáng phía sau.

Đó là chuồng ngựa sao?

Đúng vậy, đó là nơi bá tước tiên sinh nuôi ngựa. Ánh mắt nữ giúp việc nhìn về dãy nhà thấp Phía sau là phòng sủng vật của bá tước tiên sinh, ngài tốt nhất không nên đi qua, Arthur rất hung dữ!

Arthur?

Trong lòng Lãnh Tiểu Dã nổi lên tò mò.

Cô đã từng nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương nuôi cá mập, cô không thể nghĩ được, anh sẽ nuôi sủng vật gì ở nhà.

Cô cất bước đi về phòng sủng vật, Tôi đi xem nó một chút.

Ngài không nên đi gần hàng rào, Arthur chỉ nghe lời mỗi bá tước tiên sinh mà thôi. Nữ giúp việc ở phía sau vội vàng nhắc nhở.

Tôi biết rồi. Lãnh Tiểu Dã vẫy tay, đi tới phòng sủng vật.

Rất nhanh, đã đến gần hàng rào.

Nhìn thoáng qua một lớp hàng rào, không thấy cái gì, cô nghi ngờ đến gần.

Một tiếng kêu khiêu chiến từ sau bụi cỏ trong hàng rào truyền tới, sau đó một bóng đen to lớn nhanh chóng nhào về phía cô.

Gió lạnh đập vào mặt, Lãnh Tiểu Dã lắp bắp kinh hãi, nhưng từ nhỏ cô đã được người cha bộ đội đặc chủng huấn luyện, phản ứng tự nhiên vẫn phải có, cảm giác được nguy hiểm tới gần, cô lập tức nhanh chóng lùi về phía sau.

Loảng xoảng!

Một cái bóng to lớn nặng nề mà nhào vào lưới dây thép, toàn bộ hàng rào dây thép đều bị nó đập lung lay.

Lãnh Tiểu Dã định thần lại nhìn kỹ, cô trừng lớn mắt kinh ngạc.

Dấu vết nhào vào trên dây thép, rõ ràng là của một con sư tử Châu Phi.

Đó là một con sư tử đực, có bộ bờm màu vàng xinh đẹp cùng một bộ lông màu nâu vàng, tứ chi tráng kiện mạnh mẽ, móng vuốt xẹt qua mạng dây thép, cọ xát tạo ra những tia lửa nhỏ.

Cách hàng rào dây thép, Lãnh Tiểu Dã ngắm nghía con sư tử đực, trong ánh mắt lóe lên tia sáng màu vàng, có cảnh giác nhiều hơn và còn lại là tức giận, có vẻ nó không hài lòng khi Lãnh Tiểu Dã xâm nhập vào lãnh thổ của nó.

Hơi cúi đầu, sư tử đực thấp giọng gừ gừ cảnh cáo.

Bộ dáng kia, khí phách mười phần, có vẻ là đang cảnh cáo Lãnh Tiểu Dã, hãy lập tức rời khỏi nơi này.

Quên cả sợ hãi, Lãnh Tiểu Dã đi về phía trước hai bước, cẩn thận nhìn con vật to lớn kia.

Khá lắm!

Sư tử đực Arthur không quan tâm tới lời khen ngợi của cô, vẫn như cũ đề phòng nhìn cô, nó rất thông minh, chắc cũng biết cách hàng rào thế này thì không có cách nào tiếp cận được cô, nghiêng thân bắt đầu đi vòng quanh hàng rào, nghĩ cách rời khỏi đây.

Nhân viên công tác phụ trách trông giữ phòng sủng vật nghe được âm thanh gầm gừ của nó, lập tức từ trong phòng điều khiển chạy đến, lớn tiếng nhắc nhở Lãnh Tiểu Dã, Không nên đến gần hàng rào!

Lãnh Tiểu Dã quay sang, Không sao, tôi chỉ xem nó một chút thôi.

Nhân viên công tác liếc mắt một cái đánh giá cô, từ bộ dáng của cô, đoán được cô nhất định chính là cô gái phương Đông mà vị bá tước tiên sinh vô cùng quan tâm kia, lập tức vội vàng cúi chào, Tiểu thư, xin chào.

Lãnh Tiểu Dã quay mặt đi, nhìn đại gia hỏa kia, Nó đã ở đây bao lâu rồi?

Nhân viên công tác đi tới, nhìn Arthur, Nó được ba tuổi rồi, một năm trước bá tước tiên sinh đi thảo nguyên bên Phi Châu mang về.

Lãnh Tiểu Dã vẻ mặt kinh ngạc, Nó sớm đã bị thuần phục ư?

Nuôi sư tử làm sủng vật, trước đó cô cũng đã từng nghe tới.

Nhưng khi đó sư tử vẫn còn nhỏ, cứ thuần phục từng ngày, nó cũng dần mất đi dã tính.

Con này hiện tại ba tuổi, nói cách khác Hoàng Phủ Diệu Dương mang nó đi lúc hai tuổi, tính khí đã gần như một con sư tử trưởng thành, sớm đã bị thiên nhiên mài dũa ra mười phần dã tính, Hoàng Phủ Diệu Dương thuần phục nó như thế chứ ?!

Bá tước tiên sinh thích sự chinh phục, ngài đại khái còn chưa có đi qua chuồng ngựa, ngựa bên trong đều là những con ngựa hoang từ khắp nơi thế giới vận chuyển đến. Nhân viên công tác nhìn Arthur bên trong hàng rào, Arthur rất là thông minh, đáng tiếc gien của nó chỉ có thể lãng phí mà thôi!

Lãnh Tiểu Dã quay sang, Ý của ông là?

Hiện tại đã ba tuổi, được xem như sư tử đực trưởng thành, hẳn là rất muốn quay về thảo nguyên đi tìm sư tử cái kết hợp sinh... Nhân viên công tác nói đến một nửa, đột nhiên ngừng lại, nhìn về người phía sau cô cúi xuống, Bá tước tiên sinh!

Lãnh Tiểu Dã quay sang, quả nhiên gặp Hoàng Phủ Diệu Dương chẳng biết từ lúc nào đã đi tới đây.

Nhẹ khẽ gật đầu, Hoàng Phủ Diệu Dương cất bước đi đến một nơi trước hàng rào.

Thân mình Sư tử đực Arthur lập tức liền đứng thẳng nhoài người úp sấp đến trên hàng rào, vươn móng vuốt về phía hàng rào.

Cẩn thận!

Xem Hoàng Phủ Diệu Dương đứng bất động, Lãnh Tiểu Dã vội vàng thở nhẹ thốt ra.

Nghe thấy tiếng gọi, Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, mỉm cười với cô.

Không sao, nó sẽ không làm tôi bị thương đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.