Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 117: Chương 117




Thông thường những vị khách này chỉ có thể ở lại hai khán phòng bên ngoài phòng tiệc, còn lại chỉ có những thành viên hoàng thất và các quan chức mới được ngồi cùng với quốc vương.

Hoàng Phủ Diệu Dương thân là thành viên trực hệ của hoàng thất, đương nhiên chỗ ngồi rất gần phía trước.

Nên anh dẫn theo Lãnh Tiểu Dã đi lên.

Có điều, nhìn từ xa chỉ còn dư một chỗ trống —— không có vị trí của Lãnh Tiểu Dã.

Lãnh Tiểu Dã lập tức phát hiện ra điều này, cô dừng bước.

Tôi đi ra bên ngoài ăn đây.

Cô cũng không phải thành viên hoàng thất, sẽ không thể có được vị trí nhỏ nhoi ở trong này, điều này, cô cũng hiểu rõ.

Hoàng Phủ Diệu Dương không nói gì, chỉ nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này mà giận dỗi với anh chỉ là vô nghĩa, Lãnh Tiểu Dã không biết anh đang nghĩ gì, đành phải đi theo anh.

Hai người cùng bước tới bên cạnh chiếc ghế trống kia.

Công tước Charles ngồi cạnh Liliane, khẽ cong khóe môi.

Anh họ, chẳng lẽ anh không xem thiệp mời sao, bữa tiệc tối nay không được phép mang sủng vật tới!

Câu nói này, đương nhiên muốn ám chỉ Lãnh Tiểu Dã, chỉ là sủng vật, không có tư cách đi vào đây.

Trên bàn, có người cúi thấp khẽ cười một tiếng.

Hoàng Phủ Diệu Dương quay mặt nhìn sang, tiếng cười lập tức ngừng lại, tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh.

Đưa tay qua, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng mà đẩy chiếc ghế kia ra.

Cô, ngồi vào vị trí của anh ư?

Ngồi đi!

Lãnh Tiểu Dã mơ hồ nhìn anh Hoàng Phủ Diệu Dương đã đưa tay cầm lấy khăn ăn trên bàn, nhẹ nhàng giũ ra, dáng vẻ như đang chuẩn bị trải khăn ăn ra giúp cô.

King!

Giọng nói của nữ đại công tước vang lên, dù chỉ là một cái tên, nhưng lại mang theo mười phần cảnh cáo.

Hoàng Phủ Diệu Dương không để ý đến bà ta, chỉ đưa tay đỡ lấy cánh tay của Lãnh Tiểu Dã, đem cô nhấn xuống ghế.

Bất đắc dĩ, Lãnh Tiểu Dã đành phải ngồi xuống.

Đem khăn ăn trải ra ở trên người của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên nhìn chung quanh mắt liếc bốn phía một lượt.

Quốc vương bệ hạ, tôi có thể nhân cơ hội này, tuyên bố một chuyện chứ?

Quốc vương Edward khẽ gật đầu, vẻ mặt không biểu hiện gì, Đương nhiên.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn ông gật đầu một cái, sau đó liền đứng thẳng người lên, đưa tay tới đỡ lấy bả vai Lãnh Tiểu Dã.

Bây giờ, xin phép cho tôi giới thiệu với mọi người, người này chính là vị hôn thê của tôi, Lãnh Tiểu Dã.

Toàn bộ không khí phòng tiệc lập tức ngưng đọng lại.

Trong lòng Lãnh Tiểu Dã cũng rất kinh hãi.

Chỉ vì nhường ghế cho cô, mà xem cô là vị hôn thê sao, tên này lại dở trò gì nữa đây?

Nhưng anh là thành viên của hoàng thất, hôn sự không phải là một chuyện đùa!

Lãnh Tiểu Dã lặng lẽ nhìn thoáng nữ đại công tước, bà khẽ cau mày, ngón tay đặt ở trên đùi... không ngừng run rẩy, rõ ràng bà đang đè nén cảm xúc .

Công tước Charles và Liliane đối diện vẻ mặt như đang ngồi trong rạp xem kịch.

Tất cả mọi người đều biết, quan hệ giữa nữ đại công tước và Hoàng Phủ Diệu Dương không được tốt, hiện tại Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên công bố tin tức như thế, nữ đại công tước nhất định sẽ rất giận dữ.

Ngón tay của Nữ đại công tước nắm chặt khăn ăn, hít thật sâu, không thể kiểm soát được, dường như rất muốn phát tiết.

Đúng lúc này, một giọng nói áy này từ lối vào vang lên.

Rất xin lỗi quốc vương bệ hạ, tôi đến trễ rồi.

Một câu nói ngắn ngủi đột ngột phá vỡ không khí trong phòng tiệc.

Lãnh Tiểu Dã đã nhận ra đó là giọng của chú Kiều, cô lập tức quay qua nhìn.

Đúng là chú Kiều rồi.

Lãnh Tiểu Dã thầm nói trong miệng.

Chú Kiều thân mến, chú tới thật là đúng lúc nha!

...

...

Lão quốc vương lộ ra một ý cười rất nhạt, Sĩ quan Kiều, mời ngồi.

Nhân viên công tác lập tức dẫn chú Kiều tới, xếp ngồi đối diện Lãnh Tiểu Dã, bên cạnh Liliane.

Chú Kiều gật đầu chào hỏi mọi người, lúc nhìn thấy cô, ông giả vờ không quen biết gật nhẹ một cái, Lãnh Tiểu Dã lịch sự đáp lại, như là một người xa lạ.

Sau đó, chú Kiều nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, cũng gật đầu chào hỏi anh, một người lúc nào cũng đứng trên cao như anh, lại gật đầu chào lại.

Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.

Vừa rồi lão quốc vương gọi chú Kiều là sĩ quan, rõ ràng chú ấy lấy thân phận Interpol quốc tế mà đến.

Lúc trước Hoàng Phủ Diệu Dương đã từng nói, anh sẽ cùng Interpol quốc tế tiến hành đàm phán, chẳng lẽ người đó là chú Kiều sao ?!

Lúc này, quốc vương Edward đã nhẹ nhàng nâng tay, dặn dò với tên trợ lý của mình vài câu, tên kia lập tức liền nói lại với người phục vụ.

Bồi bàn mang tới cho Hoàng Phủ Diệu Dương một chiếc ghế, đặt cạnh Lãnh Tiểu Dã, vài vị ngồi gần cũng vội vàng đem cái ghế của mình nắm thật chặt, dời ra chỗ khác.

Bồi bàn lại giúp anh thêm một bộ chén nĩa.

Rất rõ ràng, quốc vương điện hạ cũng không muốn chỉ vì một cô bé mà phải ảnh hướng tới không khí bữa tiệc.

Tất cả mọi người, bao gồm cả nữ đại công tước ở trong đó, đều rất biết điều không có nhắc lại chuyện này nữa.

Liliane vốn muốn xem kịch vui, đôi mắt liền lộ ra một chút thất vọng.

Bắt đầu đi!

Quốc vương lên tiếng ra lệnh, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Đám người hầu nối đuôi nhau mà vào, đem bữa tối tinh xảo đặt ở trước mặt mỗi người.

Quóc vương điện hạ nâng chén rượu lên, tất cả mọi người bưng ly rượu đứng dậy.

Quốc gia trường tồn!

Quốc gia trường tồn!

Mọi người cùng nhau nói, sau đó nâng chén uống rượu.

Sau một nghi thức mở màn đơn giản, quốc vương điện hạ ngồi lại vị trí, cầm lấy đồ ăn của mình, lúc này, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu.

Bên bàn đối diện, công tước Charles mở miệng cười, Nghe nói sáng nay, chó của Liliane không cẩn thận đụng phải Lãnh tiểu thư, chuyện này tôi rất xin lỗi, mong Lãnh tiểu thư không để bụng.

Rõ ràng Liliane cố ý thả chó cắn người, lại còn nói là không cẩn thận va chạm.

Dối trá!

Lãnh Tiểu Dã mắng thầm ở trong lòng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười như trước, Công tước đại nhân nói quá lời, tôi là người, làm sao có thể chấp nhặt với một con chó chứ?

Lúc nói câu này, ánh mắt của cô làm như vô tình nhìn thoáng qua Liliane.

Lúc cô vừa mới vào không có chỗ ngồi, Liliane liền so sánh cô là sủng vật, không xem cô là người.

Bây giờ, Lãnh Tiểu Dã đương nhiên phải dùng câu này để đáp trả chứ.

Bên ngoài, cô giả vờ không muốn so đo với con chó kia, nhưng người thông minh hiểu được, cô đang nói Liliane là chó.

Liliane đương nhiên cũng nghe ra là cô đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe(*), tức giận nhưng không có cách nào phản bác lại được, đành phải dùng sức cắn miếng thịt nướng trong miệng đến tan nát.

(*)còn có biến thể khác là chỉ chó mắng mèo, nghĩa là tấn công gián tiếp kẻ địch thông qua một trung gian khác.

Đáy mắt công tước Charles hiện lên một tia cười lạnh, giả vờ cười nhẹ một cái, Vậy là được rồi.

Khụ! Một vị quan chức quốc hội bên dưới ho nhẹ, Nói mới nhớ, tôi có chuyện muốn hỏi, bá tước tiên, ngài có nên giải thích cho quốc hội chúng tôi biết,về chuyện ngài đã điều động quân hạm và không quân lần trước?

Câu hỏi vừa được hỏi, các vị quan chức trên bàn đều dừng mọi động tác.

Công tước Charles ngồi ở nơi này, chỉ vì muốn xem Hoàng Phủ Diệu Dương sẽ diễn cái gì, còn vị quan chức vừa hỏi Hoàng Phủ Diệu Dương xong, cũng âm thầm lau mồ hôi một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.