Hoàng Phủ Diệu Dương không có vẻ đùa giỡn gì, anh nắm chặt tay cô, ánh mắt màu lam nặng nề nhìn cô.
Anh giúp cô tắm, không quan tâm tới bản thân mình, mái tóc ướt sũng không ngừng nhỏ nước, rơi đầy trên khuôn mặt tuấn tú, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy u buồn.
Nghe thấy những cảm xúc trong lời nói của anh, Lãnh Tiểu Dã có chút buồn bực, rũ mắt xuông, không nhìn vào mắt anh nữa.
Anh nắm tay tôi đau quá!
Hoàng Phủ Diệu Dương tỉnh táo lại, vội vàng nới tay ra, nhẹ nhàng xoa tay cô, rồi khom người, ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Đặt cô trên một chiếc sofa nhỏ, sấy khô tóc cho cô, anh lại ôm cô về giường, thấy mỗi lần co chân, cô lại cau mày, anh nhẹ nâng mi lên.
Chờ tôi một chút!
Nước trên người vẫn chưa khô, Hoàng Phủ Diệu Dương đi vào phòng quần áo, tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ, mặc lên người, rồi nhanh chân đi ra cửa.
Lãnh Tiểu Dã lật người, không biết có phải vì tác dụng của muối biển khi nãy, hay vì anh mát xa rất tốt, mà bây giờ, cơ thể cô đã thoải mái hơn rất nhiều.
Có điều, giữ hai đùi vẫn còn đau âm ỉ.
Lười động đậy, cô tùy tiện dùng khăn mặt lau tóc, dựa người vào gối, nhắm mắt lại.
Vừa khỏi bệnh, lại giằng co với anh như vậy, cô đã mệt mỏi lắm rồi.
Nghe thấy có người mở cửa, đi tới cạnh giường, cô vẫn lười biếng không mở mắt.
Không cần nghĩ, cũng biết là anh, ở cái phủ Bá tước này, ai mà to gan, dám xông thẳng vào phòng anh như vậy.
Nhìn Lãnh Tiểu Dã nép mình trên gối, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm miếng bông và thuốc mỡ, đi tới cạnh cô.
Vươn tay ra, anh cẩn thận vạch chăn trên người cô, bàn tay đỡ lấy đầu gối cô, muốn đặt cô nằm ngang.
Lãnh Tiểu Dã rất buồn ngủ, phát hiện động tác của anh, cô nhất thời tức giận, không chỗ phát tiết.
Cô đã khó chịu muốn chết, thế mà anh vẫn còn muốn sao?
Ngồi mạnh dậy, cô đẩy tay anh ra.
Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi nói cho anh biết, nếu tối nay, anh dám động vào tôi... tôi...
Hoàng Phủ Diệu Dương không kịp phòng bị, miếng bông gòn và thuốc trên tay lập tức rơi xuống.
Nhìn miếng bông gòn và lọ thuốc trên sàn, miệng cô cứng đờ.
Xin... Xin lỗi, tôi... Tôi không biết!
Cứ tưởng anh lại giở trò lưu manh với cô, nào ngờ, anh chỉ muốn giúp cô bôi thuốc mà thôi!
Hoàng Phủ Diệu Dương khom người nhặt lọ thuốc trên đất, nắp lọ cũng bị ảnh hưởng, rơi thẳng ra ngoài.
Miếng bông gòn trong hộp, rơi xuống mặt đất không còn dùng được nữa.
Anh tùy tiện ném vào thùng rác, rồi quay lại cạnh giường.
Nằm xuống, mở hai chân ra.
Cô đương nhiên cũng biết xấu hổ, vội vàng từ chối, Không cần, cũng... Không đau lắm.
Nghe lời.
Giọng nói anh dịu dàng.
Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu liếc anh một cái, cô biết, anh là một người cố chấp, nếu cô không để anh bôi thuốc, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Ngay sau đó, cô vươn tay tới trước mặt anh, Đưa thuốc cho tôi... Tôi tự mình làm.
Em không nhìn thấy được đâu.
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêm túc nhắc nhở.
Cô xấu hổ, tức giận rống: Hoặc đưa thuốc cho tôi, hoặc anh mang vứt đi!
Ngước mắt nhìn cô, anh đặt thuốc mỡ trên tay cô, xoay người lấy bông gòn.
Ngón tay.
Cái gì? Lãnh Tiểu Dã không kịp phản ứng.
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay phải của cô lên, Em phải dùng tay để xức thuốc.
Mặt cô đỏ lên, giành lấy miếng bông trong tay anh, tùy tiện lau ngón trỏ vài cái, cô mở hộp thuốc ra, quét một ít thuốc lên tay.
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng bên cạnh, không hề có ý định rời đi.
Thấy anh vẫn còn đứng yên tại chỗ, Lãnh Tiểu Dã buồn bực.
Anh... Anh còn chuyện gì nữa sao?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy vô cùng thú vị.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ hung dữ của cô, vẻ mặt xấu hổ đúng là rất đáng yêu.
Anh vốn chuẩn bị lấy thuốc mỡ mới cho cô, nhưng bây giờ lại cố ý nói.
Tôi đang đợi em.
Đợi cô, đợi cô làm gì?!
Chẳng đợi nhìn cô xức thuốc?!
Mặt Lãnh Tiểu Dã đỏ như máy, Anh... Anh mau đi chỗ khác đi!
Anh vẫn một mực không chịu đi, ngược lại, còn đặt mông ngồi xuống mép giường.
Anh... Lãnh Tiểu Dã tức giận, khiến cả bộ ngừng không ngừng phập phồng lên xuốn..., Tôi không thoa nữa!
Trong mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên ý cười, Không thoa cũng được, nhưng tối nay em đừng mặc quần áo, nếu không sẽ chạm phải miệng vết thương.
Tên trứng thúi này, dám dùng cách này để uy hiếp cô.
Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!
Lãnh Tiểu Dã tức giận thầm mắng trong lòng, nhưng không thể phát tiết được, cô đành mềm giọng nói, Anh... Anh mau đi sấy khô tóc một chút, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó!
Anh vẫn luôn thích mềm không thích cứng, nếu cô cứ phân so cao thấp với anh, cô nhất định sẽ là người chịu thiệt.
Em đang quan tâm tôi sao?
Quan tâm cái đầu quỷ anh!
Tất... Tất nhiên rồi! Lãnh Tiểu Dã sắp nổ tung rồi, cô đè nén ý định muốn đá bay anh đi, nở một nụ cười, Mau đi đi, đừng để bị lạnh.
Khóe môi khẽ giơ lên, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa mặt tới gần, hôn cô một cái.
Tôi sẽ quay lại ngay.
Nói xong năm chữ này, anh cũng không lập tức rời đi, chỉ liếc mắt nhìn cô.
Lãnh Tiểu Dã híp mắt, nhìn anh, anh giơ tay chỉ lên má mình.
Anh rõ ràng muốn bảo cô mau hôn anh một cái.
Âm thầm cắn răng chịu đựng, Lãnh Tiểu Dã lại gần anh, nhìn gò má tuấn tú phía trước, cô bĩu môi, há miệng, dán môi lên mặt anh, cố ý dùng lưỡi liếm anh vài cái.
Dời mặt đi, nhìn mảnh nước miếng long lanh trên mặt anh.
Cô bĩu môi cười xấu xa.
Hừ!
Không phải anh chàng này rất thích sạch sẽ sao?
Cho ghê tởm chết anh!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn một cái, vừa khéo thu ý cười đùa dai của cô vào trong mắt.
Phát hiện anh cứ nhìn cô, Lãnh Tiểu Dã vội vàng không cười nữa.
Mau đi đi.
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dậy đi vào phòng tắm, cô loạn xa thoa thuốc vài cái, rồi rúc vào trong chăn.
Đợi đến khi anh sấy tóc xong, cô lập tức mở miệng.
Nội y của tôi đâu rồi?
Hoàng Phủ Diệu Dương lại đứng dậy đi vào phòng quần áo, lát sau, anh mang một chiếc quần lót màu trắng bằng bông xinh xắn đưa cho cô.
Lãnh Tiểu Dã đưa tay nhận lấy, Còn gì nữa không?
Còn gì? Anh ung dung hỏi.
Áo ngực! Cô quát.
Nói gì cũng vô ích, không đưa cô áo ngực, chỉ đưa một cái quần lót bé tí thế này, thì có khác gì cô đang trần truồng đâu chứ?
Hoàng Phủ Diệu Dương bị vạch trần, vươn tay kéo cô vào lòng.
Mặc áo ngực ảnh hướng không tốt tới sự phát triển, hơn nữa, xúc cảm cũng không thoải mái lắm.
Xúc cảm không thoải mái?
Cô đang nghi ngờ, bàn tay anh đã dời tới ngực cô.
Lãnh Tiểu Dã giùng giằng muốn chạy trốn.
Đừng lộn xộn, nếu không tôi sẽ không khống chế được mình đâu. Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
Thỏ trắng bị anh nắm lấy, sau lưng dán chặt vào người anh, cảm thấy hô hấp anh nóng bừng, nháy mắt, tóc gáy Lãnh Tiểu Dã dựng đứng cả lên.
A!
Cô không thể chịu đựng được nữa rồi!
Như vậy làm sao mà đi ngủ được đây.
Sáng mai, cô sẽ lập tức gọi cho chú Kiều, chuồn đi sớm một chút, cô sẽ không bị tên trứng thúi này bắt nạt nữa.