Nghe thấy Lãnh Tiểu Dã gọi mình, Hoàng Phủ Diệu Dương dừng bước, xoay người lại.
Chỉ thấy cô giơ tay, tháo chiếc bông tai ruby trên tai xuống.
Này... Tặng cho anh đó!
Đặt bông tai trong tay, Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên, đem bông tai tới giữa không trung.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày.
Ba tháng trước, lần đầu anh nhìn thấy cô, nhớ được chiếc bông tai trên tai cô, ở buổi đấu giá, cũng vì chiếc bông tai này, mà anh có thể nhận ra cô.
Anh biết, chiếc bông tai này rất quan trọng với cô.
Thế nhưng, sao bây giờ cô lại đưa cho anh?!
Đi tới trước mặt cô, anh cúi đầu nhìn bông tai nhỏ nhắn trên tay cô, anh vươn tay, cẩn thận cầm lấy như bảo vật, đặt trên tay mình.
Tôi sẽ trân trọng, che chở nó như một phần tính mạng của mình.
Trong lòng Lãnh Tiểu Dã chợt thắt lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương khép tay lại, nắm chặt chiếc bông tai.
Kể từ bây giờ, tôi sẽ luôn luôn mang theo bên người.
Nghe được giọng nói của anh, Lãnh Tiểu Dã bình tĩnh lại.
Được.
Kết quả này, chính là điều cô hy vọng.
Hôm nay cô phải trốn đi, nếu không, anh thực sự sẽ muốn kết hôn với cô, đến lúc đó, lỡ như anh công bố tin tức này ra ngoài, mà cô lại đi đâu mất, anh không tức điên mới lạ.
Bông tai này có thiết bị định vị toàn cầu, cô có thể dựa vào đó, xác định vị trí của anh, như vậy càng có lợi cho kế hoạch của cô.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng quý trọng của anh, lời nói như một câu thề ước, tâm tình cô lại không thoải mái.
Em cũng vậy nhé. Anh mở miệng lần nữa.
Lãnh Tiểu Dã biết anh đang nói đến chiếc nhẫn, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn vàng lấp lánh trên tay trái, mấp mấy môi.
Được, chuyện này... Tôi đồng ý.
Hoàng Phủ Diệu Dương không nghe rõ lời nói của cô, chỉ biết cô đồng ý nhận lấy chiếc nhẫn.
Mau ăn đi, không sẽ nguội mất, lát nữa, tôi sẽ cho người giúp việc mang quần áo lên cho em.
Anh giơ tay, sờ tóc cô, mang theo ý cười rời khỏi phòng.
Đỉnh đầu cô còn động lại cảm giác bàn tay dịu dàng của anh.
Nhìn lưng anh, Lãnh Tiểu Dã không tự chủ được, lại mở miệng gọi anh, Hoàng Phủ Diệu Dương...
Anh quay lại, Còn chuyện gì nữa sao?
Thực ra, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh.
Ví dụ như, nói chuyện một chút, để anh có thể yên tâm khi cô rời đi, hoặc là, bọn họ có thể bắt đầu làm bạn bè một lần nữa.
Chỉ là...
Chuyện này có thể xảy ra sao?
Lãnh Tiểu Dã thầm thở dài trong lòng.
Thực xin lỗi, tôi không cố ý lừa anh, nhưng tôi không phải là con rối của anh, nên tôi bắt buộc phải rời khỏi chỗ này.
Thực ra, tôi chỉ muốn nói với anh... Tạm biệt.
Cô nâng tay phải lên, nhẹ nhàng vẫy tay với anh.
Tạm biệt, không hẹn gặp lại!
Anh giơ khóe môi, khẽ mỉm cười.
Yên tâm đi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà.
Mở cửa ra, anh rời khỏi phòng, giúp cô đóng cửa cẩn thận.
Dọc đường xuống lầu, anh chung thủy nắm chặt bông tai trong tay.
Nhưng anh nào biết, cô đã lên kế hoạch trốn đi, còn anh cứ tưởng đây chỉ là dấu hiệu mối quan hệ giữ hai người bọn họ đang dần phát triển, tâm trạng anh không nén nổi vui mừng.
Thấy anh xuống lầu, lão quản gia và nữ giúp việc vội vàng đi tới tiếp đón.
Chào buổi sáng!
Hoàng Phủ Diệu Dương không phải người nói nhiều, tất nhiên, anh chỉ mỉm cười với bọn họ.
Hai người được sủng mà lo, vội vàng khom người chào lại.
Lát nữa, nhớ mang một bộ quần áo cho tiểu thư. Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt nhìn nữ giúp việc trong phòng bếp, Chuẩn bị món Trung Quốc cho bữa trữa, tôi sẽ trở về dùng cơm với Tiểu Dã.
Vâng, thưa bá tước tiên sinh. Nữ giúp việc vội vàng đáp lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương mang theo người quản gia trẻ tuổi và trợ lý rời đi, nữ giúp việc đi tới cạnh lão quản gia, Quản gia tiên sinh, bá tước tiên sinh bị sao vậy?
Một người lúc nào cũng mặt lạnh, khó hầu hạ, hôm nay đột nhiên nở nụ cười vui vẻ, thậm chí cả giọng nói cũng vô cùng dịu dàng.
Điều này thật sự... Rất khác thường, nữ giúp việc đã ở phủ Bá tước nhiều năm cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Lão quản gia nhìn trên lầu, vẻ mặt luôn bình tĩnh lộ ra nụ cười điềm đạm của một trường bối, Tôi nghĩ... Bá tước tiên sinh đang yêu!
Yêu? Nữ giúp việc giật mình, sau đó cũng nở nụ cười, Tình yêu vĩ đại thật đó, đã nhiều năm như vậy, tôi còn chưa từn nhìn thấy bá tước tiên sinh vui vẻ như vậy. Bây giờ, tôi sẽ lập tức tới nông trại, lấy một ít nguyên liệu tươi mới về nấu, để bọn họ có thể chuẩn bị một bữa cơm Trun Quốc thật ngon.
Nhớ chuẩn bị nhiều một chút. Lão quản gia cười nói, Đã lâu, tôi chưa ăn món Trung Quốc bà nấu rồi đó.
Lần này, tôi sẽ để ngài ăn no thì thôi. Nữ giúp việc cười xoay người, bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa.
Bà đã làm ở phủ Bá tước nhiều năm, cũng là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, bà rất có cảm tình với anh.
Bây giờ, nhìn thấy bá tước tiên sinh kỳ lạ như vậy, vẻ mặt tươi sáng đẹp đẽ, bà cũng vui sướng vô cùng.
Trên lầu.
Lãnh Tiểu Dã dựa vào giường, ăn bữa sáng ngon miệng trên khay.
Nữ giúp việc gõ cửa đi vào mang theo quần áo đặt trên giường cô.
Cô lập tức dừng ăn cơm, lấy quần áo mặc vào, đi vào toilet rửa mặt.
Lúc rửa mặt, chiếc nhẫn tay ma sát qua da thịt cô, khiến động tác của cô dừng hẳn, tháo chiếc nhẫn xuống đặt trên bồn rửa tay, cô thở dài.
Rửa mặt xong xuôi, cô lập tức đi xuống lầu tìm hành lý của cô, lấy thẻ tín dụng hộ chiếu giả, và một số giấy tờ khác, cẩn thận giữ trong người.
Đứng lên, cô bước nhanh ra khỏi cửa.
Lúc đi tới cầu thang, cô không tự chủ được dừng bước, nhìn cầu thang lầu ba.
Hình như cô đã quên mất vật gì đó rồi.
Nghĩ một hồi, cô không thể nhớ được.
Một lần nữa, cô trở lại phòng ngủ, cẩn thận nhìn một vòng, cô vươn tay chạm vào gối nằm, chợt nhớ tới chiếc nhẫn kia.
Cô không có thói quen đeo nhẫn, vừa rồi khi rửa mặt, cô tiện tay đặt trên bồn rửa tay, sau lại quên mang theo.
Đi vào toilet, quả nhiên, chiếc nhẫn lẳng lặng nằm trên bồn rửa tay, ánh mắt trời ngoài cửa sổ rọi vào, phản xạ tia sáng chói mắt.
Mấp máy môi, rốt cuộc cô vẫn cầm lấy chiếc nhẫn, xoay người rời đi.
Đặt tay trên nắm cửa, cô bỗng dừng lại.
Xoay người đi tới cạnh bàn, cô lấy giấy viết, để lại một bức thư cho anh.
Thực xin lỗi, tôi đi đây...
Tại sao lại muốn nói xin lỗi với anh cơ chứ, cô chỉ muốn được tự do thôi mà, đó không phải là lỗi của cô, cô là người độc lập, cô muốn hưởng thụ sự tự do!
Nghĩ một hồi, cô quyết định xóa lời xin lỗi, tiếp tục viết tiếp.
Tôi biết anh nhất định sẽ rất tức giận, nhưng tôi phải đi rồi, tôi không phải Arthur, cũng chẳng phải là Tiểu Tuyết, tôi không thể cứ làm sủng vật của anh mãi được. Nếu anh thực sự thích tôi thì..., hãy cho tôi được tụ do, không cần phải đi tìm tôi đâu. Trừ khi, một ngày nào đó, anh đã nghĩ thông suốt, bình tĩnh xem tôi là một con người, mà không phải sủng vật, tới lúc đó, anh có thể đi tìm tôi...
Viết tới đây, cô ngừng lại, nhìn bức thư mình đã viết xong, cô nâng tay xóa cả câu 'trừ khi' đi.