Con còn nhớ tới ba à! Hứa Hạ ngáp một cái, Hai ngày nay quân đội đang diễn tập, ông ấy bận chổng vó lên, nào có mặt ở nhà chứ?
Người mẹ này của cô, thần kinh có chút bất thường, rất dễ dàng qua mắt bà
Cha xuất thân là lính trinh sát nhưng rất thông minh, nếu ông có ở đây, chỉ sợ liếc mắt một cái, cũng có thể nhìn ra sơ hở trên người cô.
Lãnh Tiểu Dã rất sợ ba mình có ở nhà, nhưng bây giờ nghe nói tướng quân Lãnh Tử Duệ không có mặt ở đây, cô không nhịn được thở phào một hơi.
Vậy là tốt rồi.
Hứa Hạ đang đi vào phòng bếp, chợt nghe thấy cô nói gì đó, bà nghi ngờ xoay mặt lại, Con nói gì vậy?
À... Con nói, vậy cũng... Thật không đúng lúc, không đúng lúc tí nào! Lãnh Tiểu Dã vội vàng che dấu, sau đó cất bước lên cầu thang, Mẹ, con đi tắm một chút đây.
Hứa Hạ đứng trong bếp hỏi, Mẹ có chuẩn bị hoành thành với bánh bao cho ba con rồi, con có muốn ăn một chút không?
Không cần đâu, con không đói, con đã ăn trên máy bay rồi, mẹ tự ăn đi, nhớ đóng cửa lại đấy nhé! Nhắc nhở xong, Lãnh Tiểu Dã vội vàng chạy lên lầu.
Đi vào phòng mình, cô khóa cửa lại.
Chạy vào toilet, cô đứng trước gương.
Nhìn đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt của mình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng may mắn khi ba không có ở nhà.
Nếu không, nhìn thấy bộ dạng này, ông sẽ phát hiện ra tất cả.
Về tới phòng, lấy máy tính bảng ra, hệ thống định vị cho thấy, Hoàng Phủ Diệu Dương đang ở Thượng Hải.
Bĩu môi một cái, Lãnh Tiểu Dã gắp vào sạc pin, trong khi chờ đợi, cô lấy một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Mở nước đầy, cô cới đồ ra, thoải mái ngồi ngâm nước ấm, lấy nước rửa mặt.
Dòng nước hơi lay động, gợn sóng, dạ thịt cô trắng như tuyết, nhưng lại đầy dấu hôn đỏ.
Nhìn những dấu hôn trên người, cô không tự chủ được nhớ tới cảnh ngày hôm đó trong bồn tắm...
A! Hoàng Phủ Diệu Dương... Anh phiền chết đi được!
Lãnh Tiểu Dã tức giận lấy khăn lau mặt.
...
...
Thượng Hải.
Máy bay đáp xuống Thượng Hải.
Hoàng Phủ Diệu Dương mang theo quản gia và cận vệ bước xuống, một vài người đã đứng đó đợi sẵn.
Nhìn thấy anh, mọi người lập tức nở nụ cười, cung kính bước lên tiếp đón.
Người cầm đầu khách sáo đưa tay phải qua, hơi cúi người, Chào mừng ngài đã tới Thượng Hải, bá tước tiên sinh!
Hoàng Phủ diệu Dương nhìn thoáng tay của đối phương, Nhưng tài liệu tôi cần đâu?
Há, tất cả đều ở đây! Người phụ trách rút tay về, vội vàng xoay người lấy một túi văn kiện từ tay trợ lý, dùng hai tay đưa cho anh, Đây là tài liệu của cô gái tên Lãnh Tiểu Dã , dựa theo mệnh lệnh của ngài, chúng tôi đã liên lạc được với công an, tra được cô gái phù hợp yêu cầu của ngài, nếu vẫn không đúng..., chúng ta có thể đăng báo, hoặc truyền tin lên tivi giúp ngài!
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy túi văn kiện, Ngu xuẩn!
Đăng báo?
Truyền lên tivi?!
Vậy chẳng phải đang nói cho cô gái nhỏ kia biết, anh đã tới rồi sao?
Người phụ trách chỉ muốn lấy lòng, ai ngờ lại bị anh mắng một câu, đành phải cười cười vài tiếng.
Tôi đã sắp xếp phòng của ngài xong rồi, mời ngài... Lên xe về khách sạn nghỉ ngơi một chút!
Hoàng Phủ Diệu Dương không để ý tới ông ta, cầm lấy túi văn kiện, vừa đi ra khỏi sân bay, vừa lật xem từng trang.
Vì tên của Lãnh Tiểu Dã tương đối hiếm, người trùng tên không nhiều, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, nên chỉ có thể tìm được tổng cộng mười bảy tài liệu.
Đi tới cạnh xe, Hoàng Phủ Diệu Dương đã dịch xong tất cả tài liệu.
Rõ ràng, trong đây không hề có người mà anh đang tìm.
Nhưng tài liệu ở chỗ khác đâu?
Tài liệu ở Thượng Hải chỉ có nhiêu đây thôi, riêng Thành Đô (Tứ Xuyên), Trùng Khánh, Bắc Kinh có tổng cộng năm mươi mốt người, tài liệu đều trong hộp thư, ngài về khác sạn trước, sau đó chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị. Người phụ trách vội vàng nói.
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, Máy tính.
Người phụ trách ngẩn ra, vội vàng lấy máy tính từ trợ lý sau lưng, nhanh chóng đăng nhập vào hộp thư, đưa tài liệu điều tra cho anh.
Không lên xe, Hoàng Phủ Diệu Dương trực tiếp đặt máy tính lên nóc xe, con ngươi màu lam không ngừng nhìn vào màn hình, lật từng tờ.
Mọi người đứng cạnh anh, ai cũng không lên tiếng, chỉ đứng một bên chờ đợi.
Một tờ, một tờ, lại một tờ....
Từ đầu tới cuối, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không thấy Lãnh Tiểu Dã đâu.
Chẳng lẽ, anh đã suy đoán sai rồi?
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn màn hình, khóe mắt liếc nhìn số trang bên dưới, anh nghi ngờ nhíu mày.
Sao... Lại chỉ có 50 trang?
Hả!
Mọi người vội lại gần, nhìn thoáng qua.
Quả nhiên, trang cuối cùng là 50.
Chuyện này... Ông ta xoay mặt, nhìn trợ lý bên cạnh, Sao lại thế này, không phải đã nói có tổng cộng năm mươi mốt người sao, sao mà chỉ có năm mươi người?
Trợ lý bị trách móc, vội vàng đi lên, áy náy nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, Thực xin lỗi, bá tước tiên sinh, vì trong đó, có một người thuộc tài liệu cơ mật, chúng tôi... Không thể lấy được!
Người phụ trách muốn từ chối trách nhiệm, lại muốn ra vẻ trước mặt anh, lập tức tức giận mắng, Ngu ngốc, sao không nghĩ cách lấy?
Trợ lý bất đắc dĩ nói, Chuyện này thực sự không thể làm được...
Câm miệng! Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ quát.
Cậu câm miệng lại cho tôi! Người phụ trách lập tức mắng người trợ lý kia.
Hoàng Phủ Diệu Dương sầm mặt.
Lão quản gia vội vàng giữ tên phụ trách lại, Tiên sinh bảo ngài... Câm miệng!
Người phụ trách lập tức đứng yên tại chỗ, quả nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Diệu Dương đnag dừng trên mặt ông.
Ông ta cười vài tiếng, vội lui về sau.
Hoàng Phủ Diệu Dương dời mắt, nhìn trợ lý, Vì sao?
Vì... Nữ trợ lý cũng biết thân phận của anh không bình thường, không thể đắc tội được, cẩn thận nói, Vì tài liệu của cô ấy thuộc loại bí mật quân đội, không thuộc tài liệu phổ thông, nên chúng tôi thật sự không có cách nào điều tra được, xin bác tước tiên sinh bỏ qua.
Hoàng Phủ Diệu Dương gật đầu, xoay người, đi tới máy bay.
Lập tức chuẩn bị, tôi muốn tới Bắc Kinh!
Từ nãy tới giờ anh vẫn không tìm được tài liệu của Lãnh Tiểu Dã.
Nhưng trong lòng, một loại dự cảm nào đó.
Đã nói cho anh biết, người không tìm được thông tin chính là Lãnh Tiểu Dã mà anh đang tìm.
Lúc đầu, anh đã đoán, thân phận của cô không thể bình thường được, thử nghĩ xem, có cô gái nào lại quen thuộc súng ông, đánh nhau... Thậm chí còn biết lái trực thăng.
Bắc Kinh?!
Quả nhiên, lần trước cô nói quê cô ở Thượng Hải, là đang cố ý lừa anh.
Trúng thúi nhỏ này, trừ tên ra, hình như cô chưa từng nói câu thật lòng nào với anh thì phải?