“Lãnh Tiểu Dã, em trốn không thoát đâu, đời này em đều chỉ có thể ở bên cạnh tôi...
Bên tai, là giọng nói của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Phía sau, là tiếng bước chân của anh không ngừng vang lên, càng lúc càng gần.
Lãnh Tiểu Dã ra sức mà chạy, chạy...
Dù cô chạy đến đâu, tăng tốc thế nào, anh đều ở sau lưng cô, quăng cũng không đi.
Cô không còn đường trốn, đành chạy thẳng lên vách núi.
Quay mặt lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đứng cách đó không xa sau lưng cô.
“Tiểu Dã, theo tôi trở về đi thôi, tôi sẽ cho em một cái lồng sắt kim loại thật lớn...”
“Anh không được tới!” Lãnh Tiểu Dã dùng sức kéo dài cung trong tay, mũi tên nhắm vào trái tim của anh, “Nếu không, tôi sẽ bắn tên!”
“Tôi biết, em sẽ không nỡ bắn đâu!”
Hoàng Phủ Diệu Dương không nhìn mũi tên của cô, chỉ từng bước từng bước đi về phía trước.
“Khốn kiếp, anh không cần buộc tôi...”
Cô tức giận rống.
Nhưng anh chỉ là từng bước từng bước đi về phía trước.
Cô bị anh làm cho lùi về sau, dưới chân không biết vấp ngã cái gì, thân thể loáng một cái, dây cung trong tay rơi xuống, mũi tên trong cung bắn ra.
Phốc được một tiếng, ở giữa ngực của hắn.
Cơ thể Hoàng Phủ Diệu Dương lung lay, ngã thẳng xuống đất.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng, vội vàng chạy tới, đỡ anh dậy từ trên mặt đất.
Anh lại đột nhiên mở mắt ra, làm cô té nhào trên cỏ, cung trong tay của cô cũng không biết đi đâu mất rồi, cả mũi tên trên người anh cũng vậy...
Trên đầu là khoảng bầu trời bao la, ánh mặt trời tỏa sáng đến chói mắt.
Cô không mở mắt ra được, chỉ là cảm giác nụ hôn của anh nóng lực tràn lan ở cổ cô.
Dưới thân đã không phải là bãi cỏ, mà là ga trải giường mềm mại, anh chăm chú ôm lấy cô, bá đạo giữ lấy thân thể của cô, trong miệng từng lần từng lần tái diễn một màn.
“Tiểu Dã, em là của tôi, của tôi đó...”
“Tôi không phải, tôi là chính tôi!”
Cô thở hổn hển phản bác, thấy Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, nở nụ cười nhìn cô.
“Đứa bé kia, là của ai?”
Bàn tay to của anh khẽ vuốt ve bụng của cô, Lãnh Tiểu Dã rủ mặt xuống nhìn lại, chỉ thấy bụng của cô như một khinh khí cầu nhô lên thật cao.
Cô... Mang thai!
Lãnh Tiểu Dã kinh ngạc thốt lên một tiếng, bật dậy.
Bốn phía, là căn phòng quen thuộc của cô, cô ngủ ở trên giường của mình.
Trên người không có Hoàng Phủ Diệu Dương, dưới chăn bụng của cô vẫn bằng phẳng như trước, cũng không phồng lên giống khinh khí cầu, thậm chí có chút xẹp vì đói bụng.
Lãnh Tiểu Dã thở nhẹ, giơ tay lau mặt, ngoại trừ lau một giọt mồ hôi nhỏ ở ngoài trán, cô còn cảm thấy gò má của mình đang nóng lên.
Không chỉ có như vậy, tim đập của cô cũng rất nhanh, hơn nữa, tối ngày hôm qua bộ nội y mới đổi hôm qua cũng đã ẩm ướt.
Lần này, đều là do cảnh tượng trong giấc mộng vừa rồi ban tặng.
Hiển nhiên cô là nhân vật chính trong mộng xuân? !
“Hoàng Phủ Diệu Dương, khốn kiếp khốn kiếp đại khốn kiếp...”
Lãnh Tiểu Dã tức giận nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm.
Một hồi lâu, cô mới một lần nữa nhẹ nhàng mà sung sướng đi ra, thay đổi một bộ đồ để chơi ở nhà, cô lập tức đi ngay qua cầm lấy máy tính bảng trên bàn.
Thời gian hiển thị,10 giờ 30 phút sáng.
Tọa độ định vị hiển thị, Hoàng Phủ Diệu Dương đang ở trên đường, vị trí cách nhà cô rất xa.
Lãnh Tiểu Dã khẽ buông lỏng, lấy máy vi tính đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng ngủ đối diện không có mẹ, cô xoay người xuống lầu,trong phòng khách, ba cô đã chuẩn bị một tấm bảng ghi chú cho mẹ, trên đó, bà viết hai hàng chữ.
“Xin lỗi, công chúa nhỏ của mẹ, trợ lý đã mang đồ ăn sáng đến cho mẹ rồi, nên con phải tự giải quyết rồi —— yêu con, nữ vương đại nhân.”
Không hổ là trợ của mẹ, cái gì cũng có thể cho!
Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, đang muốn cất bước đi vào nhà bếp, nhìn trong tủ lạnh có cái gì có thể ăn, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Nghe được tiếng chuông cửa, Lãnh Tiểu Dã xoay người đi tới, cẩn thận nhìn mắt mèo.
Ngoài cửa, một người mặc đồng phục bảo vệ đứng thình lình ở ngoài, trong tay còn nâng một bó hoa to màu đỏ lửa.
Lãnh Tiểu Dã nhìn bốn phía một chút, thấy không còn người khác, lúc này mới cười kéo dài cửa.
“Lãnh Tiểu Dã, chào ngài!”Bảo vệ này là người già đã công tác ở đây, vừa gặp cô ngay lập tức sẽ cười cười, “Đây là cho ngài.”
“Cho tôi?” Lãnh Tiểu Dã hơi kinh ngạc, “Là ai đưa tới?”
Ban đầu nhìn thấy, cô còn tưởng rằng hoa là tặng cho nàng mẹ.
Tuy rằng những năm này, Hứa Hạ đã nhàn nhạt giảm công việc của mình xuống mức tối thiểu, nhưng vẫn có một ít fans nghĩ ra biện pháp thăm hỏi địa chỉ của bà như trước.
Tặng hoa, tặng quà... đưa các loại vật kỳ quái, đều là chuyện thường như cơm bữa.
thời điểm Lãnh Tiểu Dã thấy bó hoa, ấn tượng đầu tiên chính là cái này là lễ vật đưa cho mẹ.
“Đúng vậy, là cho ngài, phía trên này không phải viết tên của ngài sao?” Bảo vệ cười đưa bó hoa đến tay cô, nhấc theo một giấy túi lớn bên trong, “Người của công ty chuyển phát nhanh đưa đến cửa, tôi gọi điện thoại đến các ngài, điện thoại vẫn không gọi được, lo lắng đồ ăn bên trong sẽ lạnh nên đưa đồ ăn tới.
Còn có đồ ăn?
“Cảm ơn ông a!” Lãnh Tiểu Dã nói cảm tạ tiếp nhận túi giấy bảo vệ đưa tới, quả nhiên nghe thấy được bên trong tản ra hương vị Úc đậm đặc.
“Ngài quá khách khí, làm nhà phục vụ của người, đây mới là vinh hạnh của tôi!” bảo an nhấc lên trên đất chứa một ít thổ đặc sản rổ trúc đưa tới, “Đây là một ít đặc sản từ quê vợ tôi gửi lên, cũng không phải thứ gì đáng tiền, mấy vị nếm thử đi!
“Ngài quá khách khí, cái này không ngại ngùng à?” Lãnh Tiểu Dã vội vàng từ chối.
“Cô tuyệt đối đừng khách khí, Lãnh tướng quân và phu nhân giúp chúng ta nhiều việc như vậy, chút ít đồ này tính là gì!”Bảo vệ nở nụ cười nhân hậu,đưa rổ đến tay cô, người liền vội vàng chạy xa, đi được thật xa, mới dừng lại phất tay một cái về phía cô, “Lãnh tiểu thư, hẹn gặp lại.”
Lãnh Tiểu Dã vội vàng lớn tiếng đáp lại, “Cảm ơn ông, còn cóvợ ông.”
“Không cần!” Bảo vệ cười cười, đi xa.
Người bảo vệ này công tác ở đây cũng có mấy năm, lúc trước vào thời điểm vợ bận rộn mang thai lại đến đây thăm người thân, kết quả nửa đêm đột nhiên sinh sản, vừa vặn bị chạy về gặp phải Lãnh Tử Nhuệ, là ông đưa hai người đến phòng sinh.
Bảo vệ người hiền hậu, hai vợ chồng một mực nhớ kỹ phần ân tình ngày xưa này, tự mình nói lời cảm ơn, còn cố ý đưa hết tiền lì xì để Lãnh Tử Nhuệ rửa xe.
Lãnh gia đương nhiên sẽ không nhận số tiền này, bảo vệ không thể làm gì khác hơn là đem tiền lì xì về, sau đó liền thỉnh thoảng đưa tới một ít đặc sản trong nhà.
Lãnh Tiểu Dã đóng kỹ cửa, cầm đặc sản cùng toàn bộ đồ vật tới phòng ăn, ánh mắt liền rơi lên trên bó hoa kia.
Hoa khá giống hoa hồng, thế nhưng cũng không phải hoa hồng, đóa hoa tương đối nhỏ hơn một chút, hình dạng cánh hoa cũng hơi có sự khác biệt.
Nhánh hoa đâm phía trên cũng không thẳng giống hoa hồng, lại dài gai, mà là hơi có chút ngoặt.
Lãnh Tiểu Dã ngay lập tức nhận ra, đó là hoa tường vi.
Hoa tường vi buộc trên một cái phong thư nhỏ, trên phong thư, có ba phần chữ viết tên của cô —— Lãnh Tiểu Dã.
chữ viết của người tựa hồ cũng không quá am hiểu tiếng Trung, kiểu chữ không thể nói là đẹp đẽ, thế nhưng mỗi nét bút đều cực kỳ dùng sức dụng tâm, hoành bình dọc theo, giống như là kiểu chữ in ấn trên sách giáo khoa.
Cô đưa tay rút tạp phiến trong phong thư, trên thẻ, viết hai chữ Tiếng Trung.
“Chào buổi sáng!”