Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 148: Chương 148




Đúng vậy! Trợ lý cảm thán, Nếu là người khác, chắc bọn chúng chỉ hận không thể rời khỏi ngay lập tức, nhưng còn cậu ta lại muốn chủ động xin chở cô đi bệnh viện. Cơ mà, tôi thấy cậu ta hình như giống người châu Âu, không ngờ lại nói được tiếng Trung tốt như vậy...

Lúc nói chuyện, xe đã lái vào tiểu khu, Hứa Hạ xuống xe, trợ lý đưa cơm trưa cho bà.

Mấy người cứ đi về đi, hai ngày nay tôi không cần dùng xe đâu, mang nó đi bảo dưỡng một chút, có chuyện gì thì gọi lại cho tôi.

Được!

Trợ lý Hòa Ti Hành đáp ứng, Hứa Hạ đi lên phía trước, nhấn chuông cửa.

Lãnh Tiểu Dã trên lầu, đang chăm chú vẽ bản thiết kế, chợt nghe thấy chuông cửa, cô vội vàng lao xuống mở.

Hứa Hạ đặt cơm trưa lên tay cô, Đây, cơm trưa của con đó!

Cảm ơn mẹ! Lãnh Tiểu Dã nhận lấy cơm trưa, Bữa tiệc thế nào rồi?

Bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả. Hứa Hạ theo cô vào phòng ăn, phát hiện bình hoa trên bàn cô hỏi, Con mua à?

Không phải đâu... Là người ta mang tới đó. Lãnh Tiểu Dã thuận miệng nói.

Bó hoa này đúng là người khác đưa tới, chắc cũng không tính là nói dối đâu nhỉ1

Hứa Hạ không quan tâm nhiều, dù sao trong nhà cũng thường xuyên nhận được vài món quá, bà nhìn mãi cũng quen rồi.

Đứng cạnh bàn ăn, Hứa Hạ tháo vòng tay trên tay xuống, Chiều nay con có kế hoạch gì không?

Tiếp tục vẽ bản thiết kế thôi. Lãnh Tiểu Dã vừa ăn vừa nói.

Không muốn ra ngoài sao? Hứa Hạ hỏi.

Không muốn, con định dùng khoảng thời gian này để hoàn thành bản thiết kế cho học kỳ cuối luôn, cô giáo bên kia đang không ngừng thúc giục con đó.

Đương nhiên, đây không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất bây giờ là cô tuyệt đối không muốn ra cửa.

Tuy Hoàng Phủ Diệu Dương không ở ngoài đó, nhưng chắc chắn anh đã sắp xếp vài người ở lại canh cô, bằng mọi giá, cô sẽ không anh cơ hội nhìn thấy cô.

Vậy được rồi, mẹ cũng ở nhà thiết kế với con. Hứa Hạ đi lên lầu, đi vài bước, bà chợt dừng lại, Đúng rồi, bữa tối... Chúng ta ăn lẩu được không?

Được! Lãnh Tiểu Dã lập tức đồng ý, sau đó ngẩng đầu cười cười, Nhưng... Con không có thời gian đi siêu thị với mẹ đâu nhé!

Nói chúng, những chuyện gì cần ra khỏi nhà, cô nhất định không làm.

Con lười thật đó!

Trừng mắt liếc cô một cái, Hứa Hạ nhún vai, đi lên lầu tẩy trang thay quần áo.

Lãnh Tiểu Dã ăn com xong, dọn dẹp một chút rồi cũng về phòng, đem bản thảo hoàn thành cho xong.

Cô cầm lấy máy tính bảng, xem hành tung của Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa.

Vừa mới mở máy tính lên, cô liền nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyên tới, cô vội vàng tắt, đặt máy tính qua một bên.

Cửa bị mở ra, nhìn thấy Hứa Hạ đã tẩy trang, thoải mái cầm một đĩa trái cây vào.

Đặt cái đĩa lên bàn, bà tùy tiện cầm lấy bản thiết kế đã hoàn thành của Lãnh Tiểu dã.

Nhìn bản thiết kế của con gái mình, Hứa Hạ cười gật đầu, Không tệ?

Tuy cô không phải là nhà thiết kế chuyên nghiệp, nhưng dù sao, nhiều năm qua cô đã nhìn không biết bao nhiêu trang phụ đẹp, đối với xu hướng thời gian, cô cũng có mắt thẩm mỹ.

Lãnh Tiểu Dã nhét một quả nho vào miệng, Tất nhiên rồi, con là ai cơ chứ?

Hứa Hạ khẽ giơ khóe môi, Xem ra gen nghệ thuật của mẹ cũng không yếu, côn vẫn được thừa kế một chút từ mẹ.

Lãnh Tiểu Dã khẽ cười, Mẹ, mẹ đừng có mèo khen mèo dài đuôi được không?

Mẹ đây chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Nhìn một số nữ trang ở trang cuối, Hứa Hạ cầm lấy nhận xét, đảo mắt đến ảnh người mắt chụp một bên mắt, bà khẽ nhíu mày, Người mẫu bức tranh này là ai vậy, sao mẹ cứ thấy quen quen thế nhỉ?!

Lãnh Tiểu Dã bên cạnh liếc mắt một cái, cười le lưỡi.

Hứa Hạ cầm lên xem, đúng là cô đã dùng Hoàng Phủ Diệu Dương làm người mẫu thiết kế rồi.

Chẳng qua, cô lại đổi mái tóc của Hoàng Phủ Diệu Dương thành tóc dài của một cô gái.

Ai da, mẹ thân yêu à! Lãnh Tiểu Dã giành lại bản thiết kế của mình, Mẹ có thể đừng quấy rầy ý tưởng của con được không, cho con một không khí yên tĩnh để thiết kế, ok?!

Tính tình kỳ lạ! Hứa Hạ liếc mắt nhìn cô, Vậy sao còn mở nhạc làm gì?

Hai cái này đâu giống nhau, mà con cũng nghe nghe nhạc không lời đó chứ, làm gì có ai hát đâu. Lãnh Tiểu Dã đứng lên, cầm lấy vai bà đẩy ra cử. Mẹ, mẹ đi nghỉ một chút đi, nếu không thi... Đi mua đồ ăn cũng được, cho con yên tĩnh một chút, được không?

Được rồi, mẹ đi dạo đây, thuận tiện đi siêu thị luôn. Con cũng đừng cắm đầu vào vẽ, nhớ ăn trái cây một chút, uống nhiều nước nữa, hai ngày nay mẹ thấy con giống bị ho khan một chút...

Con biết rồi, nữ vương điện hạ, mẹ mau đi đi! Lãnh Tiểu Dã thấy bà ra cửa, mới dừng tay lại.

Nhìn mẹ mình xuống lầu, cô thở phào nhẹ nhõm, quay về phòng, cầm lấy bản thiết kế lấy Hoàng Phủ Diệu Dương làm mẫu.

Nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ của anh, cô lại nghĩ thêm được một ý tưởng.

Cô nhanh chóng cầm lấy giấy bút phác họa lên.

Bắt đầu một bản thiết kế mới, Lãnh Tiểu Dã tập trung tới nỗi quên bén luôn chuyện của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Lãnh Tiểu Dã ở nhà thiết kế, Hứa Hạ xuống lầu, mặc áo khoác vào, cầm lấy khẩu trang và mắt kinh to đi ra khỏi nhà.

Không có xe, bà lười biếng đi qua khu dành cho người đi bộ, chạy tới một siêu thị cách đó không mua nguyên liệu nấu ăn.

Hứa Hạ không biết, từ khi bà vừa bước chân ra khỏi nhà, những người cận vệ mà Hoàng Phủ Diệu Dương đã sắp xếp luôn đi theo.

Một người trong đó liền đi qua, gõ nhẹ vào cửa sổ xe của Hoàng Phủ Diệu Dương.

Bá tước tiên sinh, bà Hứa đã ra khỏi nhà rồi.

Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nghiêng măt, nhìn bóng dáng Hứa Hạ đang băng qua đường.

Tôi thấy rồi.

Ánh mắt nhìn tới hai bao to trên tay bà, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại, nhìn khu bách hóa cách đó không xa, anh nhẹ nhàng giơ tay lên.

Mau đi theo, không được để bà ấy phát hiện.

Một cận vệ lập tức đuổi theo Hứa Hạ, theo bà vào khu bạch hóa, đi vô siêu thị.

Thấy Hứa Hạ đẩy xe đến khu vực tươi sống chọn mua nguyên liệu, hắn lập tức gọi điện thoại về thông báo.

Bá tước tiên sinh, bà Hứa đang mua nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị.

Hoàng Phủ Diệu Dương giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng xoa cầm, lát sau, anh mở miệng.

Chờ đến khi bà ấy đi tính tiền thì nói cho tôi biết.

Hứa Hạ đi dạo một vòng lớn ở siêu thị, mua được không ít nguyên liệu, đến lúc tính tiền, cũng không ai phát hiện đàn chị trong giới ca hát lại tự mình ra siêu thị mua sắm.

Cận vệ nhìn thấy bà đã đi ra, lập tức thông báo cho Hoàng Phủ Diệu Dương.

Nhận được thông báo, Hoàng Phủ Diệu Dương đẩy cửa xe ra, Cầm theo hộp qua, đi với tôi.

Lão quản gia cầm hộp qua theo anh xuống xe, có chút lo lắng, lão nhắc nhở, Bá tước tiên sinh, ngài... Có phải ngài đã nóng lòng quá rồi không?

Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày nhìn tiểu khu đối diện, Tôi đã rất kiên nhẫn rồi.

Dứ lời, anh nhấc chân đi tới ngã tư đường.

Lão quản gia nhíu mày, đành phải cầm hộp quà đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.