Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 156: Chương 156




Có lầm không vậy, sống không tha cho cô, chết cũng không?!

Lãnh Tiểu Dã bĩu môi suy nghĩ, khóe môi cong xuống dưới, phát hiện sóng mũi mình hơi rát.

Trên thế này sao lại có người vô lại như Hoàng Phủ Diệu Dương chứ? Tê tê chắc khác gì bị thuốc bôi vào người!

Sao lại cô xui xẻo gặp được anh vậy nhỉ?!

Lãnh Tiểu Dã không nói gì.

Tôi thích em... mà em cũng thích tôi, sao không chịu cho tôi một cơ hội?

Giơ tay lên, cầm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, giọng Hoàng Phủ Diệu Dương khàn khàn.

Lãnh Tiểu Dã cúi đầu thở dài, Đó là vì anh thật cứng đầu.

Đuổi theo cô hơn nửa địa cầu, còn muốn xông vào đây, chắc trên thế giới này chỉ có anh là người đàn ông cứng đầu như vậy, tuyệt đối không thể tìm thấy người thứ hai.

Sau này, tôi có thể sửa mà.

Không có khả năng!

Em chưa thử, sao biết không được?

Tôi... Lãnh Tiểu Dã còn định nói thêm, phía xa xa, một chùm sáng lại xuất hiện, cô kinh sợ, vội vàng đứng dậy, Không còn thời gian nữa đâu, mau đi đi.

Thân phận của anh như vậy, nếu ba tôi bắt được, có thể sẽ bị kiện đó!

Hoặc cho tôi một cơ hồi, hoặc để tôi bị ba em bắt đi.

Lãnh Tiểu Dã tức giận đá chân anh, Anh... Sao anh lại vô lại như vậy!

Hoàng Phủ Diệu Dương không nói lời nào, con mắt màu lam nặng nề nhìn cô.

Lãnh Tiểu Dã biu mỗi, Hừ, anh thích đi thì đi, anh cho rằng làm vậy sẽ uy hiếp được tôi sao... Tôi mặc kệ anh, bị bắt cũng đáng đời!

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi yên chỗ cũ.

Đi được ba bước, Lãnh Tiểu Dã quay mặt lại, thấy anh vẫn còn ngồi đó, cô mắng ra tiếng.

Hèn hạ! Vô sỉ!

Mắng xong hai tiếng, cô lại tiếp tục đi về phía trước.

Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn ngồi yên chỗ cũ.

Hèn hạ cũng được, vô sỉ cũng được.

Khó khăn lắm anh tới tìm được cô, anh phải nắm chặt cơ hội này.

Anh không nỡ đánh cô.

Lãnh Tiểu Dã đi được ba bước, lại quay đầu nhìn anh, tức giận đến mức phải cắn vào miệng, Đi mau, anh còn ngồi đó chờ bị bắt nữa sao?!

Hoàng Phủ Diệu Dương giơ khóe môi lên, cả người cũng đứng dậy, đi ba bước tới cạnh cô, Em đồng ý rồi?

Còn nói nhảm nữa tôi đánh chết nah! Lãnh Tiểu Dã giữ chặt tay anh, nhanh chóng đi về phía bìa rừng.

Đương nhiên, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng biết, nếu bị bắt gặp, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, cẩn thận đi sau lưng cô, đi ra khỏi rừng.

Phía sau, chùm sáng dao động, kèm theo tiếng bước chân cũng truyền tới.

Mặc dù Hoàng Phủ Diệu Dương không hiện hình, như trong doanh trại như vậy, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Cấp dưới mà Lãnh Tử Duệ sắp xếp đương nhiên sẽ không ngồi không rồi, cũng đã phát hiện được anh, lập tức dùng bộ đàm thông báo cho Lãnh Tử Duệ, lo con gái gặp nguy hiểm, Lãnh Tử Duệ lập tức ra lệnh, điều động bầy chó đến tìm.

Anh mau đi đi, tôi đánh lạc hướng ba tôi cho! Lãnh Tiểu Dã dừng chân, móc hộp kẹo cao su ra, nhét vào tay Hoàng Phủ Diệu Dương, Cái này cho anh, cổ họng khó chịu thì cứ ăn một cái, tránh ho khan bị bại lộ.

Nhận lấy kẹo cao su, anh nhanh tay cầm tay cô, Vậy khi nào chúng ta sẽ gặp lại?

Lãnh Tiểu Dã nhìn rừng cây phía xa xa, Nói sau đi.

Tôi không đi.

Lãnh Tiểu Dã quay lại nhìn người đàn ông bá đạo cố chấp này, thật muốn bắn chết anh mà.

Phát hiện dấu vết kẻ địch!

Mọi người cẩn thận một chút!

Xa xa, một giọng nói mơ hồ truyền tới.

Lãnh Tiểu Dã cắn môi nói, Được, không phải anh muốn có một cơ hội sao, tôi sẽ cho anh. Từ giờ trở đi, trong vòng 3 ngày, nếu anh không đến tìm tôi... Tôi sẽ qua lại với anh.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn kỹ cô, Nói giữ lời?

Lãnh Tiểu Dã vội vã muốn chết, Nhà của tôi anh cũng biết rồi, chẳng lẽ còn sợ tôi chạy?

Hoàng Phủ Diệu Dương không đi, duỗi tay ra, kéo cô vào lòng, đưa mặt tới gần mặt cô, đột nhiên lại dừng lại.

Tiểu Dã, tôi có thể hôn em không?

Lúc nào rồi mà anh còn muốn làm vậy?!

Lãnh Tiểu Dã đẩy anh ra, Sau 72 giờ, anh tìm tôi rồi nói sau, đi mau!

Ngước mắt nhìn chùm sáng phía xa xa, ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương lưu luyến sờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xoay người chui vào rừng cây.

Dựa người vào thân cây, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày nhìn anh biến mất trong màn đêm, rồi lại liếc nhìn mọi người đang đuổi tới.

Không bao lâu sau, một bầy chó lao vào rừng, sau đó, chùm sáng cũng soi lên người Lãnh Tiểu Dã.

Cô nâng tay che mặt, Lãnh Tiểu Dã cười ra, Ba, ba muốn chiếu chết con sao?

Tiểu Dã?! Lãnh Tử Duệ chạy tới, đỡ lấy tay cô, đưa mắt xem xét cẩn thận trên dưới, Sao lại như vậy?

A... Lãnh Tiểu Dã ngẩn ra, Cái gì mà sao lại như vậy?

Dùng thân mình che người cô lại, Lãnh Tử Duệ kéo áo cô xuống, rồi lại nâng tay cài cúc lại cho cô.

Sao... Quần áo lại không ngay ngắn?!

Lãnh Tiểu Dã cúi đầu nhìn quần áo rối bù của mình, khuôn mặt nóng bừng lên, không nghĩ cũng biết, nhất định lúc trốn ở lùm cây, Hoàng Phủ Diệu Dương lại mượn cơ hội động tay động chân rồi.

Tên khốn kiếp này, đúng là chả khác gì miếng bọt biển!

À... Lúc đuổi theo thỏ, con không cẩn thận đụng vào vài nơi thôi mà. Lãnh Tiểu Dã cười giải thích, cố ý giả ngu nhìn mọi phía sau, Sao mọi người lại đi đông vây chứ, mọi người không nghĩ con sẽ trốn đi sao?

Lãnh Tử Duệ lấy cành cây trên đầu cô xuống, nói: Bọn họ phát hiện có người xâm nhập vào đây.

Không thể nào, ai mà dám vào địa bàn của ba chứ/ Lãnh Tiểu Dã vừa nói được một nửa, đám chó bên cạnh bỗng nháo động lên.

A! Con thỏ!

Lãnh Tiểu Dã lập tức cầm súng lên, giả vờ ngắm, bắn một phát súng, xong liền xoay người chạy đi.

Cô cố ý bắn, là muốn nhắc nhở Hoàng Phủ Diệu Dương mau nhanh lên, không biết tên khốn kia có hiểu hay không.

Một phát súng này của cô đã đánh lạc hướng mọi người.

Lãnh Tử Duệ sợ con gái gặp chuyện không may, liền vội vã chạy tới.

Lãnh Tiểu Dã tức giận làm nững, Tức chết đi được, thế mà bắn không trúng! Hu hu hu... Nhất định là do gần đây không đụng vào súng, nên tay nghề xuống cấp rồi, ba...

Súng này không nhìn được vào ban đêm đâu, không bắn trúng cũng là chuyện bình thường mà, phải không? Nhìn bộ dạng ão não của nha đầu nhà mình, Lãnh Tử Duệ nhẹ nhàng sờ đầu cô, Không sao, chờ hôm nào đó, ba cho con khẩu súng có thể nhìn được vào ban đêm luôn.

Dạ. Lãnh Tiểu Dã dựa vào người ông, Ba... Con đói quá. Có phải mọi người đã ăn hết thịt rồi không?

Sao có thể như vậy được, công chú nhỏ của chúng ta còn chưa được ăn mà! Lãnh Tử Duệ cầm lấy khẩu súng, ôm vai cô cười, Mẹ con không biết chuyện gì đâu, đi thôi, chúng ta về ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.