Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 20: Chương 20




Được, tốt lắm! Lãnh Tiểu Dã cười lạnh hai tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương, anh gan lắm!

Nâng tay phải lên chống đỡ đầu, Hoàng Phủ Diệu Dương ung dung nhìn cô, Cảm ơn đã khích lệ.

Lãnh Tiểu dã cười cười, sau đó nhâc chân lên, co lại, dùng hết sức đa,

Bàn tay anh nhanh chóng bắt lấy chân cô.

Đừng quậy nữa, nếu không, tôi sẽ tức giận.

Đừng quậy nữa?!

Anh cho là cô đang cùng anh đùa giỡn sao?

Sẽ tức giận thật?

Cô đang tức đến mức muốn giết người luôn đây này!

Lãnh Tiểu Dã nhấc chân còn lại lên đá, lần này, động tác của cô, vô cùng nhanh chóng, vô cùng mạnh bạo.

Vừa vặn đá trúng bụng Hoàng Phủ Diệu Dương, anh lập tức ngã xuống thảm.

Đinh đinh đang đang!

Âm thanh hợp kim va chạm vang lên.

Hoàng Phủ Diệu Dương tiện tay kéo cô từ trên giường xuống, ngay cả chăn cũng rời xuống người anh.

Cô nâng cánh tay quấn sợi dây vòng lên tay anh, bên kia anh cũng đang làm như vậy, cổ tay hai người bị quấn trong vòng tròn.

Hai người bị buộc chặt với nhau, khoảng cách không xa lắm, lập tức bị dán chặt một chỗ.

Chóp mũi chạm nhau, lông mi đối nhau, cả đôi môi cơ hồ muốn dán chặt vào nhau.

Hai người sửng sốt một giây, không ai có thể ngờ tới cục diện này.

Buông ra!

Cả hai đồng thời nhỏ tiếng nói, bởi vì môi muốn dán lại một chỗ, cho nên lúc nói chuyện, cánh môi hai người đều ma sát vào nhau.

Môi của cô, rất mềm mại, còn có vị ngọt nhàn nhạt, khiến anh không kìm lòng được nhớ lại nụ hôn khi nãy.

Hôn tôi một cái, tôi sẽ thả em ra.

Tôi tình nguyện hôn một con heo thì hơn!

Lãnh Tiểu Dã nâng tay phải lên, thả lỏng sợi dây ra, hai người cũng từ từ tách ra.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, không đợi cô tháo xong, ngay lập tức, anh đã đè cô xuống dưới thân, không khách khí hôn lên môi cô.

Một người cường hôn, một người cố gắng né tránh.

Cuối cùng, cả hai đều thở hổn hển, trên mặt chỉ còn lại toàn nước bọt.

Cô bị hôn, còn anh bị cắn.

Cảm giác phía dưới người nào đó bắt đầu rục rịch, Lãnh Tiểu Dã vội vàng nói.

Đợi chút!

Là người cầm quyền, anh chắc chắn sẽ chiếm ưu thế hơn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ không chiếm được tiện nghi anh.

Cô gắng một cách mù quáng như vậy cũng không phải là việc người thông minh nên làm.

Dùng lực không được, vậy đành phải dùng trí thôi.

Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, con mắt màu lam hơi híp lại nhìn cô.

Tạm thời đình chiến, tôi mệt rồi.

Lãnh Tiểu Dã nhìn anh nói, biết được cô đang tìm cách khác, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không vạch trần cô, từ trên người cô đứng dậy, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng kéo tấm thảm bên cạnh qua che người lại.

Duỗi tay đến trước mặt anh, Lãnh Tiểu Dã nhếch miệng cười, Anh thả tôi ra, tôi muốn đi toilet!

Khong phải anh muốn đi toilet với cô luôn đấy chứ?

Vậy sao? Hoàng Phủ Diệu Dương cười theo, Đúng lúc, tôi cũng muốn đi, hay là chúng ta đi cùng vậy?

Ai muốn đi cùng anh?!

Lãnh Tiểu Dã rút bàn tay về, Giờ tôi lại không muốn đi nữa!

Nhưng, tôi muốn đi! Giữ chặt bàn tay cô, anh nhấc chân đi về phía phòng tắm.

Đến cửa toilet, cô lại không chịu đi tiếp.

Đối với động vật đang đi, tôi không hứng thú!

Cô không cần nhìn anh đi toilet.

Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không ép buộc, buông cô ra, đi vào phòng tắm, Lãnh Tiểu Dã lập tức quay sang nhìn một bên.

Trong toilet, tiếng nước chảy truyền đến.

Cô tức giận nhíu mày, người đàn ông này đi toilet thật sao?

Trong toilet, Hoàng Phủ Diệu Dương rửa tay xong, liền tắt vòi nước đi.

Lúc anh đi ra, Lãnh Tiểu Dã đang dựa vào tường ngáp.

Cô chỉ mới ăn mỗi buổi sáng, bây giờ đã tối rồi, cô còn chưa có gì bỏ vào bụng, vừa nãy lại phải chiến đấu với anh, hao tốn thể lực không ít, khiến cô bây giờ rất mệt mỏi.

Nhìn bộ dáng cô lười nhác như một còn mèo nhỏ, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ khóe môi lên, giữ chặt bàn tay cô, giống như một người lớn dắt đứa bé, anh dẫn cô về giường.

Ngủ.

Anh ngủ.

Đây là giường của tôi.

Tôi đi ngủ đây!

Cô còn chưa giứt lời, anh đã ôm ngang người cô, Lãnh Tiểu Dã còn đang muốn phản kháng, chợt một chiếc chăn bông mềm mại phủ lên người cô.

Mỗi người một nửa.

Vừa nói, Hoàng Phủ Diệu Dương vừa đẩy chăn ra, chui vào bên cạnh cô.

Cô nghiêng người muốn né tránh, anh liền nhanh chóng bắt lấy, đêm cô kéo vào lòng.

Cô dùng sức giãy giụa, cánh tay anh càng giữ chặt hơn.

Tôi chỉ muốn đi ngủ, nếu em muốn làm việc khác, tôi sẽ bồi em.

Anh nhẹ giọng nói bên tai cô, âm thanh khàn khàn như đang đè nén cảm xúc.

Hơi thở nóng rực, khiến tai cô run lên.

Giữa chân, một vật cứng rắn chọc vào.

Lãnh Tiểu Dã không dám cử động nữa, cô rất mệt mỏi, nếu tiếp tục nữa, cô không còn sức đâu mà phản kháng.

Xem như như là đang ngủ trong đống phân chó vậy, chờ anh ngủ, coi cô thu thập anh thế nào.

Nghĩ vậy, cô chậm rãi nhắm hai mắt, giả vờ ngủ.

Ban đầu, toàn thân còn căng cứng, nghiêng lỗ tai nghe âm thanh hô hấp của người đàn ông phía sau, chỉ muốn đoán xem anh còn thức không.

Bên lỗ tai vang lên một hơi thở có chút nhanh, nhưng lại vô cùng có tiêt tấu, giống như đang hát ru con.

Dần dần, không nhịn được mệt mỏi, cô liền đi ngủ.

Hoàng Phủ Diệu Dương không ngủ, trong lòng ôm vật nhỏ mềm mại thơm tho, anh ngủ được mới lạ.

Đỉnh đầu, chiếc đèn ngủ rực rỡ đang phát sang.

Cô khom người, cố gắng không để mình tiếp xúc vào thân thể anh, làn da sáng như ngọc, lông mi đen dài buông xuống, tạo thành một cái bóng mờ nhạt.

Nhìn cô như một thiên sứ.

Khi ngủ và lúc tỉnh cô như hai người khác nhau.

Cô gái kia, lúc tỉnh như một báo đốm nhỏ, lúc nào nào vung móng nhe răng.

Lúc ngủ, cô lại giống như một đứa bé sơ sinh, đáng yêu, khiến cho người khác không nhịn được muốn che chở cô.

Anh muốn giữ cô lại bên cạnh, vĩnh viễn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.