Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 197: Chương 197: Chương 343




Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn anh, “Em không có ý đó, em chỉ nói là, lỡ như... Có rất nhiều người khi yêu nhau cũng không nhất định phải sống chung với nhau...”

Hoàng Phủ Diệu Dương ngắt lời cô..., hai bàn tay to đỡ lấy vai cô.

“không có lỡ gì cả, nhất định chúng ta sẽ ở cùng nhau, không ai có thể thay đổi được chuyện này.”

Giọng nói của anh bá đạo kỳ lạ, mỗi chữ đều lộ ra vẻ mạnh mẽ và cố chấp.

Nhìn người đàn ông trước mắt, anh nghiêm túc nhưng hơi quá.

Trong lòng Lãnh Tiểu Dã rất vui, nhưng hơi đau.

“Hoàng Phủ Diệu Dương, anh... anh đừng căng thẳng như vậy, em chỉ ví dụ thôi mà...”

“Tiểu Dã!” Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương nặng nề nhìn cô, “Thân phận của anh, nữ đại công tước... Tất cả những thứ đó cũng không thể ngăn cản được chuyện của chúng ta, chỉ cần em không rời khỏi anh... anh sẽ vĩnh viễn ở cạnh em.”

Lãnh Tiểu Dã nhìn anh, trong lòng được một loại cảm xúc không nói ra được chậm rãi lấp đầy.

Ấm áp, mềm mại...

Đó là một cảm xúc xa lại, trước kia cô chưa bao giờ cảm nhận được.

“Hoàng Phủ Diệu Dương, em... Em không thể đảm bảo vĩnh viễn với anh được, cái từ này quá to tát. Nhưng, nếu em đã hẹn hò với anh, em cũng nghiêm túc muốn yêu anh một lần. Nếu em yêu anh... anh cũng yêu em..., chúng ta ở cùng nhau, nhưng thứ khác... Em đều không quan tâm. Chỉ cần... Chúng ta yêu nhau.”

Thậm chí, lúc quyết định tới gặp anh, cô vẫn còn do dự.

Nhưng lúc cô mặc bộ váy bẩn thỉu, đi đôi giày một cao một thấp chạy về phía anh.

Lãnh Tiểu Dã mới hiểu được, trong lòng cô, người đàn ông này quan trọng tới mức nào.

Có vài thứ khi mất đi rồi mới biết quý trọng.

cô rất may mắn, anh không rời đi, còn cô vẫn tới được cuộc hẹn này.

Tuy, cô làm mình trở nên rối tinh rối mù.

“anh sẽ để em yêu anh.” Hoàng Phủ Diệu Dương nói.

Giọng nói của anh đầy bá đạo mà tự tin.

“Vậy thì anh nhớ cẩn thận đó!” Lãnh Tiểu Dã cười vỗ ngực anh, sau đó xòe tay ra, “Taxi!”

Xe taxi dừng lại, chở hai người về khách sạn.

Ngực của anh rất rắn chắc, cũng rất rộng, giống hệt vòm ngực khiến cô cảm thấy an toàn của ba, nhưng lại cho người khác một cảm giác rung động kỳ lạ.

Vươn tay ra, cô nhẹ nhàng ôm hông anh.

Lúc nãy còn cãi nhau, đôi nam nữ anh đuổi tôi chạy.

Nhưng bây giờ lại làm hòa với nhau.

Xe taxi dừng trước khách sạn, phục vụ chạy tới chủ động mở cửa cho Hoàng Phủ Diệu Dương.

Cảm giác người trong lòng không có động tĩnh, Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ cúi mặt, chỉ thấy hàng lông mi cô rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đang ngủ thật ngon.

Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, anh nở nụ cười.

Trả tiền xong, lấy áo khoác ngoài che kín cô lại, anh cẩn thận ôm cô xuống taxi.

Người phục vụ vội vàng ấn thang máy giúp anh, Hoàng Phủ Diệu Dương ôm Lãnh Tiểu Dã đứng trước cửa phòng mình, lão quản gia đằng sau vội vàng tới mở cửa.

Thấy anh ôm Lãnh Tiểu Dã vào phòng, lão quản gia khách sáo cúi đầu, biết điều không đi vào.

Ôm Lãnh Tiểu Dã vào phòng ngủ chính, giúp cô cởi áo khoác cởi giày ra, chăm sóc cô như một đứa trẻ, động tác của Hoàng Phủ Diệu Dương rất dịu dàng, tối nay, Lãnh Tiểu Dã chơi nhiều quá rồi, cô đã sớm mệt mỏi, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Rất nhanh, trên người cô chỉ còn lại nội y.

Dường như hơi mát, Lãnh Tiểu Dã khẽ “hừ” một tiếng, co người lại, dây áo ngực lập tức trượt xuống, hai con thỏ nhỏ muốn nhảy ra, nửa che nửa lộ trước mặt anh.

trên giường, drap giường mua vàng nhạt kiểu Trung Cổ.

Mái tóc xoăn màu đen của Lãnh Tiểu Dã như đóa tường vi đen thi nhau đua sắc, tán lạc trên gối, cũng có vài sợi rơi trên vai cô,

Đuôi tóc như một bàn tay nhỏ bướng bỉnh tiến vào nội y cô.

Khung cảnh như vậy làm nổi bật làn da trắng nõn đẹp như ngọc của cô.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ, ánh sáng màu vàng dịu dàng soi xuống khuôn mặt cô.

cô gái cong người nằm trên gối như thiên sứ đẹp mà thuần khiết.

Nhưng, cô nằm hơi cong để lộ ra một cảm giác trêu hoa ghẹo nguyệt không nói được.

Lưng cô quay lại đối mặt với anh.

Từ vai tới xương cột sống là một đường cong đẹp đẽ, hai thắt lưng nhỏ hơi bóng.

Ánh mắt xẹt qua lưng cô, dừng ở chiếc quần lót màu trắng bằng bông, yết hầu Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức khô cằn.

Phần bụng nóng bừng như lửa, nháy mắt, cả người anh đều nóng phừng phực cả lên.

Cúi người xuống, anh chậm rãi đưa ngón tay qua, nhẹ nhàng lấy một núm tóc của cô đưa lên mũi ngửi.

Hương chanh nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần phấn chấn như nắng mặt trời.

Đó chính là mùi hương quen thuộc với anh -- mùi của cô.

Đầu ngón tay dừng ở vai cô, ngón tay anh chạm vào da thịt như tơ lụa của cô, dụ dỗ anh đặt cả bàn tay lên.

Trong lòng, một giọng nói không ngừng vang lên...

cô ấy là của mày, cô ấy là của mày, cô ấy là của mày...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.