Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 206: Chương 206: Chương 352




“Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, tôi thấy các cô gái đều thích những thứ này.”

Lão quản gia cung kính cúi người, nhẹ nhàng nói.

Hoàng Phủ Diệu Dương cũng không nói gì thêm, chỉ nhận lấy xe ăn, đẩy vào phòng.

Đặt khay thức ăn trước mặt Lãnh Tiểu Dã, anh đặt bánh bao gạch cua và những món khác vào khay.

Lãnh Tiểu Dã nhìn bữa sáng nóng hổi, cô cảm thán.

“Chuyện này... Cũng hơi nhanh quá rồi? Chẳng lẽ... anh đã sắp xếp trước rồi hả?!”

Đưa cho cô đôi đũa, Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh nói.

“Từ lúc gọi thức ăn xong tới khi có thức ăn, cũng ít nhất phải nửa tiếng, anh sợ em chờ không kịp.”

anh không phải là người thích nịnh hót, nhưng bên trong vẻ bình tĩnh, lại để lộ tình cảm cưng chiều vô hạn.

Hoàng Phủ Diệu Dương là người có thể làm bất cứ chuyện cực đoan gì, miễn là anh muốn.

Nhưng ai ngờ người như anh lại có một ngày vì bữa sáng của cô gái mà phải chuẩn bị kín đáo như vậy?

Nhìn bó hoa trên xe ăn, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho Lãnh Tiểu Dã.

“Cái này... Em thích không?”

Lãnh Tiểu Dã nhận lấy bó hoa, nhìn nhìn.

“Cái này là hoa hồng, tuy không phải là tường vi mà em thích, nhưng cũng thuộc loại tường vi nên cũng không khác nhau mấy.” cô đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi canh mình, đưa tay lấy một cái bánh bao gạch cua trong đĩa, đưa cho anh, “Em không có hoa, đành cho anh một cái bánh bao vậy.”

Nhìn bánh bao trước mặt, Hoàng Phủ Diệu Dương không đưa tay ra cũng không có đũa, anh chỉ há miệng, cắn chiếc bánh trên tay cô.

“Đừng động!” Lãnh Tiểu Dã vội vàng rút lại, “anh đừng thấy bên ngoài nó không nóng, nhưng nhân và nước súp bên trong nóng lắm đấy, nếu vậy thì... Cắn một miếng nhỏ trước đã, sau đó thổi nhân và nước súp bên trong cho bớt nóng... Em thích húp nước súp trước rồi ăn nhân luôn.”

cô vừa nói vừa làm, cái miệng nhỏ nhắn đã ngập thức ăn.

Sau đó, cô đưa cho anh một cái bánh bao khác.

Đây là lần đầu tiên anh nghe nói, ăn bánh bao cũng phải chú ý như vậy.

Học theo cô, anh cắn một miếng nhỏ, thổi một chút, húp canh, rồi ăn cả nhân bên trong.

Quả nhiên, đúng là rất thơm ngon.

Lãnh Tiểu Dã vẫn nhìn anh, tới khi anh cắn một miếng lớn, cô mới hỏi: “Được không?!”

anh nhẹ nhàng gật đầu, “Rất đặc biệt, rất ngon.”

“Dĩ nhiên rồi, bởi vì đó là cách căn độc đáo của riêng em mà.” Lãnh Tiểu Dã làm mặt quỷ với anh, “không có nhiều người biết cách ăn này đâu đó, bình thường em không hay nói cho người khác biết.”

“Vậy... anh là người thứ mấy?!”

“anh?!” Lãnh Tiểu Dã vươn ngón tay ra, “anh là người thứ 1, 2, 3... Chắc cũng trên một trăm quá!”

nói xong, cô bật cười to.c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.