trên drap giường màu vàng, cái gói nhỏ màu xanh vô cùng chói mắt, mặt trên còn in một tên thương hiệu quen thuộc - Durex.
Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nghe thấy anh vẫn còn đang đứng cạnh mình, cô không làm thì thôi, một khi đã làm thì làm cho trót, bàn tay dưới chăn khẽ nhích vạt áo tắm ra, nhấc chân lên, đá cái chăn đắp trên người ra.
Đá chăn xuống, áo choàng tắm cũng lỏng ra theo, làn da vẫn còn in dấu hôn lập tức lộ ra trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.
Nhìn hành động của cô, ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương xẹt qua bầu ngực nửa lộ nửa che, rồi dừng trên mặt cô.
Lông mi của nha đầu này run lên không ngừng, thêm động tác của mí dưới chứng tỏ cô không hề ngủ.
Trong phút chốc, anh đã hiểu được tất cả.
Hít một hơi, anh chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve vài sợi tóc rối trên mặt cô.
Lãnh Tiểu Dã cố ý đưa đầu lưỡi liếm một cái.
Hoàng Phủ Diệu Dương khom người xuống, chậm rãi tới gần cô, khoảng cần cách lúc càng gần.
cô vốn nghĩ rằng anh sẽ hôn mình, nhưng đợi mãi vẫn không thấy.
Cái tên này làm gì vậy?!
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh khẽ nói.
“Tiểu Dã, đừng giả vờ nữa, anh biết em chưa ngủ!”
Ách?!
Lại bị anh nhìn thấu nữa rồi?!
Mất mặt quá!
Lãnh Tiểu Dã xấu hổ đỏ mặt.
Cái tên này, nhìn ra rồi thì thôi đi, còn đánh thức cô làm gì nữa?!
Văn mình một cái, cô trực tiếp giấu luôn vạt áo choàng tắm.
Hừ!
nói cô ngủ giả chứ gì, cô ngủ thật cho anh xem.
Giận rồi?
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh quay sang một bên, khẽ cười, đưa tay hất tóc cô ra, rồi nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô.
Lãnh Tiểu Dã lui lại, giơ tay che tai mình lại, anh liền cúi thấp mặt xuống, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay.
Môi của người đàn ông mềm mại hơi lạnh, giống như hôn trực tiếp vào lòng cô, khiến cô dựng tóc gáy cả người.
Ngón tay anh nhẹ nhàng xẹt qua bắp chân nóng rực.
nhẹ nhàng đụng vào, nhưng như mang theo một ngọn lửa.
cô co lại trốn tránh.
Nhưng giường không lớn lắm, nhìn thấy cô sắp té xuống giường, Hoàng Phủ Diệu Dương vội vàng đưa tay qua, đỡ lấy cô.
“Cẩn thận.”
Lãnh Tiểu Dã giật mình, suýt nữa đã rơi xuống giường, nhưng lại được anh kéo về.
cô hoảng sợ, mở to mắt, lập tức nhìn thấy đôi mắt xanh đậm như biển đêm của cô.
không nói gì, anh cúi đầu, hôn cô.
Người Trung Quốc có câu “đêm xuân đáng giá ngàn vàng”, nên anh không muốn tốn thời gian thêm nữa.
Cúi mặt xuống, anh hôn lên từng tấc da thịt cô, như thú vương để lại dấu vết trên lãnh địa của mình.
cô là của anh.
Nơi này, nơi này, cả nơi này cũng vậy... Tất cả đều là của anh!
Đôi môi lướt qua, da thịt cô lập tức xuất hiện dấu hôn đỏ, hòa lẫn vào dấu vết cũ, như một đóa tường vi nở rộ.
cô không tự chủ được thở hổn hển, cảm thấy nụ hôn của anh lại tiếp tục đi xuống, cô hoảng loạn bắt lấy tay anh.
“Đừng...”
Chưa kịp nói hết, anh đã đặt nụ hôn xuống.
Trong đầu Lãnh Tiểu Dã “ong” lên một tiếng, sau đó chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.