“nói nhảm nhiều vậy, rốt cuộc cậu có tới không?”
“Tớ bắt xe đa,x lát gặp!”
Ba người lên xe, Lãnh Tiểu Dã dẫn hai người tới nhà trọ, xem nơi ở của cô và Trầm Ninh, sau đó bọn họ lại tiếp tới khách sạn Cẩm Giang.
Đến nhà hàng Trung Quốc, ba người vào một phòng riêng, lúc Lãnh Tử Duệ và Hứa Hạ gọi đồ ăn, Lãnh Tiểu Dã vịn cớ đi tiểu lén vào toilet, gửi tin nhắn cho Hoàng Phủ Diệu Dương.
“Em đang ở ăn cơm ở khách sạn Cẩm Giang, nếu không có gì thì anh đừng tới nha, đề phòng gặp phải mẹ em.”
Hoàng Phủ Diệu Dương không hồi âm lại, mà trực tiếp gọi điện qua, dù sao anh cũng không phải là người Trung Quốc, không thể đọc được tiếng Trung.
“Người phụ trách cơ quan mời anh ăn cơm, anh đã ở đây rồi.”
Lãnh Tiểu Dã choáng nặng, “Vậy anh cứ ở đó đi nhé.”
“0329.” anh đáp.
Lãnh Tiểu Dã đưa tay che trán, “Em ở 0327!”
Sao lại trung hợp vậy chứ, ở ngay cách vách cô.
Nhưng cũng bình thường thôi, trong cái nhà hàng xa hoa này có bao nhiêu phòng đâu, hai bên đều không phải người thường, không thể ăn ở sảnh chính được, cho dù không phải là cách vách thì cung không xa tới nỗi không tới được.”
“Vậy anh ở đó lâu lâu một chút, lúc đi ra nhớ phải cẩn thận, dù sao thì, anh cũng không được để mẹ em bắt gặp đâu đó, em sẽ thông báo tình huống cho anh biết! Còn nữa.... không được gọi điện thoại!”
“Được rồi.”
anh đồng ý.
Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã rửa tay, rồi quay lại bàn.
Lúc này, Trầm Ninh cũng tới nơi, cô ấy mở cửa đi vào.
“Tiểu Ninh, tới đây mau lên nào!” Hứa Hạ và Lãnh Tử Duệ nhiệt tình nhường chỗ cho cô ấy.
Trầm Ninh tựa vào ghế, “Hai bác muốn cho bọn con một kinh ngạc à?”
Lãnh Tử Duệ cười, “Chỉ cần hai đứa không kinh sợ là được.”
Trò chuyện vài cậu, bồi bàn cũng đem đồ ăn lên, Lãnh Tử Duệ hỏi Trầm Ninh chuyện ở đây.v