Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 231: Chương 231: Chương 377




Tuy ông có vẻ cực kỳ lười biếng, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương có thể nhận ra được, sức mạnh bên dưới khuôn mặt thoải mái này lúc nào cũng có thể bùng lên.

Loại cảm giác này như một lưỡi dao sắc bén, cho dù có ẩn trong vỏ bọc, nhưng cũng khó mà né được mũi nhọn.

Đương nhiên, phải là người có năng lực quan sát lắm mới có thể cảm nhận được cái mũi nhọn này.

Đúng là không hổ quân vua, suy nghĩ không giống người bình thường.

Hoàng Phủ Diệu Dương lễ phép đưa tay qua nhưng không mất chút ưu nhã nào, “Ngài Lãnh, xin chào!”

anh quan sát Lãnh Tử Duệ, đương nhiên, Lãnh Tử Duệ cũng quan sát Hoàng Phủ Diệu Dương.

Lãnh Tử Duệ mắc bệnh nghề nghiệp, lúc nào cũng tự động “phân tích” người mà mình gặp.

Huống chi, người này còn là chàng trai thần bí trong miệng Hứa Hạ.

“Chào cậu!”

Đưa tay ra, ông bắt tay với Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tử Duệ nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Diệu Dương, đưa ra một vài kết luận.

Tuy khuôn mặt có vẻ thâm sâu của người châu Âu, nhưng lại mang theo chút tinh xảo của người Châu Á, dáng vẻ tạo nhã, nhưng bên trong hơi ngạo mạn.

trên bàn tay có vết chai, nhất là lòng bàn tay, không phải có ý gì, nhưng chắc anh là người làm nghề có dùng tới súng.

Nhìn cách đi đứng, chắc cũng xuất thân từ quân nhân.

Khí chất trên người chàng trai này tao nhã như quý tộc, khí chất như vậy, không phải có tiền là bồi dưỡng được.

Xem ra, lai lịch của anh không nhỏ.

Hoàng Phủ Diệu Dương rút tay lại, nhìn Lãnh Tiểu Dã, bình tĩnh mở miệng, bình tĩnh nói.

“cô Lãnh, lại gặp nữa rồi.”

“Ừm... Đúng vậy, chào anh!”

Lãnh Tiểu Dã lo lắng gần chết, giọng nói hơi khác thường, đứng sau lưng Hứa Hạ, cô nhẹ nhàng phất tay trái với anh, ý bảo anh mau đi đi.

Nhận được tín hiệu của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cười.

“cô Hứa, bây giờ cháu có chút chuyện cần làm, cháu không tiếp cô được rồi.”

“Cậu ở Thượng Hải mấy ngày vậy?” Hứa Hạ vội hỏi.

Hoàng Phủ Diệu Dương không trả lời, mỉm cười hỏi nói: “cô hỏi cháu có việc gì không?”

Hứa Hạ cười rộ lên, “Là thế này, chúng tôi muốn ở lại Thượng Hải vài ngày, nếu cậu có thời gian, tôi muốn mời cậu một bữa cơm ấy mà.”

Lần trước, người ta tặng quà cho mình, Hứa Hạ cảm thấy rất áy náy, bây giờ trùng hợp gặp lại ở đây, đành quyết định mời luôn.

“không may rồi, chiều nay cháu sẽ rời khỏi Thương Hải.” Hoàng Phủ Diệu Dương áy náy cười với bà, “Rất cảm ơn cô đã mời, cháu sẽ quay lại Trung Quốc sớm thôi, đến lúc đó nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi.”

“Quyết định vậy nhé?” Hứa Hạ cười nói.

“Nhất định rồi.” Hoàng Phủ Diệu Dương cười gật đầu chào, “Vậy, tạm biệt.”

“Tạm biệt!”

Hứa Hạ và Lãnh Tử Duệ cùng đáp.

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua Lãnh Tiểu Dã phía sau, xoay người, dẫn mọi người rời đi.

Nhìn anh đi xa dần, Lãnh Tiểu Dã thở dài nhẹ nhõm.

“Để con đi xem thử có còn đề quên gì nữa không.” Mượn cớ kì kèo một lát, Lãnh Tiểu Dã mới quay về, “Chúng ta cũng đi luôn chứ?”

Ba người cùng nhau đi tới thang máy, Lãnh Tử Duệ nghiêng đầu nhìn Lãnh Tiểu Dã một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.