Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 234: Chương 234: Chương 380




một người thông minh như Lãnh Tử Duệ cũng không ngờ, người khiến con gái mình không yên lòng mấy bữa lại là.... Hoàng Phủ Diệu Dương.

Ông nhíu mày, cẩn thận nhớ lại những gì Hứa Hạ đã nói, Lãnh Tử Duệ lập tức đoán ra được vài phần sự thật.

Đương nhiên, lúc trước Hoàng Phủ Diệu Dương cố ý làm quen với Hứa Hạ, toàn bộ cũng vì Lãnh Tiểu Dã.

Chỉ là bà xã nhà mình, bị hai tên nhóc này lừa mà chẳng biết gì.

Hai cái đứa này, lại dám giờ trò trước mắt ông.

Nếu ông không đoán được Lãnh Tiểu Dã đi hẹn hò, cũng tới xem coi sao, thì ông cũng suýt bị Hoàng Phủ Diệu Dương lừa luôn rồi.

Thấy một cận vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương từ xa nhìn qua mình, Lãnh Tử Duệ lập tức xoay người tránh đi, tìm một chỗ khác núp.

Dưới máy bay tư nhân.

Lão quan gia nhìn đồng hồ một cái, rồi đi tới cạnh hai người đang ôm nhau, nhắc nhở nhỏ: “Bá tước tiên sinh, còn năm phút nữa máy bay sẽ cất cánh.”

Nghe vậy, Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu từ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương lên.

“anh nên lên máy bay đi.”

Đưa tay, nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu nhìn vào mắt cô.

“Tiểu Dã, em không sẽ không chạy trốn tiếp nữa đó chứ?”

cô muốn cười, nhưng trong lòng lại ê ẩm.

một người đàn ông bá đạo cường thế như vậy, mà cũng có lúc không tự tin sao?!

Ngước mắt, cô nhìn thẳng vào mắt anh.

cô không nói gì, chỉ nhấc chân lên, hôn vào môi anh.

cô muốn dùng nụ hôn để nói cho anh biết, ngay lúc này đây, cô đang thật lòng.

anh lập tức hôn lại cô, dùng sức hôn sâu.

Mãi tới khi hai người thở hồng hộc, sắp không thể hít thở được nữa mới buông nhau ra, nhưng vẫn chưa chịu dời mặt đi.

Trán đối trán, chóp mũi kề chóp mũi, môi bên môi.

“Hoàng Phủ Diệu Dương, đợi em... Em sẽ tới gặp anh sớm thôi, nhưng trước đó, em sẽ gọi cho anh mỗi ngày, ba buổi sáng trưa tối...”

Lãnh Tiểu Dã thở dốc, đột nhiên dùng sức cắn môi anh, “anh nghe cho kỹ đây, lúc em không có mặt, anh phải đàng hoàng không được để người phụ nữ khác tới gần anh trong vòng một mét... Nếu không, em mà biết được, em sẽ tự tay giết anh luôn đó!”

Môi bị cô cắn đau, nhưng anh lại cười rộ lên.

“Em cũng phải vậy đó, không được nói chuyện với người đàn ông khác đó... Nếu không...”

“anh cũng muốn giết em luôn à?” cô hỏi lại.

“không!” nah nhẹ nhàng sờ mặt cô, “anh sẽ giết cái tên đàn ông kia.”

Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi, “Xem như anh ngoan!”

Dùng sức kéo tay anh ra, Lãnh Tiểu Dã lui ra sau, “Lên đi!”

“Tiên sinh, chỉ còn một phút nữa thôi!” Lão quản gia nhắc nhở.

Hoàng Phủ Diệu Dương không vui nhìn lão, “Ông phiền quá đi mất!”

Lão quản gia nhún vai một cái, bất đắc dĩ cười cười xin lỗi.

“anh đi đây.”

Cúi đầu nói, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi lên máy bay, lão quản gia và bọn cận vệ lập tức theo anh lên máy bay.

Vẫy tay với anh, Lãnh Tiểu Dã lui về sau, đưa tay ra bên tai.

“Lên đường bình anh, đến nơi thì nhớ gọi điện cho em.”

“Được rồi.” Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ thở dài, xoay người ngồi lên ghé, thắt dây an toàn.

Máy bay chậm rãi khởi động, chạy ra trên đường băng rồi cất cánh.

Lãnh Tiểu Dã đứng ở nơi đậu máy bay, mãi tới khi máy bay chỉ còn lại một điểm đen trên bầu trời, mới không nhìn theo nữa, cô xoay người đi ra.

Lãnh Tử Duệ từ nơi ẩn nấp đi ra, ông lập tức lấy điện thoại, bấm một dãy số, “Giúp tôi tra một người.”

“Thủ lĩnh, là ai vậy?” Đầu kia điện thoại, giọng nói của trợ lý Từ Thiểu Xuyên truyền tới.

“Tên tiếng Trung là Hoàng Phủ Diệu Dương.” Lãnh Tử Duệ nhìn về hướng Hoàng Phủ Diệu Dương rời đi, “Càng nhanh càng kỹ càng tốt.”

Cúp điện thoại, cất điện thoại vào trong túi, Lãnh Tử Duệ xoay người đi qua lối ra.”

“Gặp chuyện gì cũng bình tĩnh 10 điểm, khí chất tao nhã 10 điểm, dáng vẻ không tồi 10 điểm, xuất thân quân nhân cộng thêm 10 điểm... Vừa ý con gái tôi, coi như cậu cũng tinh mắt, cho tiếp 10 điểm... Dám lừa gạt vợ tôi, trừ 100 điểm, còn -50 điểm!”

Vào bãi đậu xe, thấy Lãnh Tiểu Dã từ xa đang lái xe ra khỏi bãi, Lãnh Tử Duệ đưa tay sờ mũi một cái.

“Con gái toi thích cậu, thêm 100 điểm. Vòng thứ hai tạm thời được 50 điểm, trượt rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.